Có được lời nói kia của Bùi Thanh Phi, về nhà Tề Tranh lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc. Suốt buổi tối hôm đó cô xếp vào nhiều đến nỗi cả cái va ly bị tràn đầy, chỉ hận không thể ngay ngày hôm sau lập tức kéo Bùi Thanh Phi bay tới thị trấn Long Giang.
Mẹ Tề nhìn con gái háo hức đến như vậy thì vừa cười vừa nói: "Nhìn con gấp gáp chưa kìa! Coi như là muốn đi thì cũng phải chờ đến khi có giấy thông báo trúng tuyển đến rồi hãy đi a."
Nghe xong những lời này, cái vẻ tươi cười của Tề Tranh liền cứng lại.
Một khi có giấy thông báo trúng tuyển đến rồi, chỉ sợ là đi không được nữa.
Tề Tranh nhìn cái va ly đựng hành lý nằm lẻ loi, trơ trọi ở góc tường mà bỗng nhiên có chút thương cảm.
Lần này thì Bùi Thanh Phi cảm thấy Tề Tranh sợ là bị điên lên thật rồi.
Mặc kệ là thời tiết có như thế nào người này vẫn cứ lôi theo mình bốn phía chạy. Buổi tối thật vất vả lắm mới về được đến nhà để nghỉ ngơi, thì Tề Tranh lại cứ một hai phải quấn quít lấy mình để nói chuyện.
Đại khái là vì cái cảm giác khủng hoảng khi nghĩ không lâu nữa sẽ phải cùng mình tách ra nên mới như vậy a, Bùi Thanh Phi cười cười. Các cô sẽ không tách ra, cái đồ ngốc này.
Trời thì nắng chang chang, những người đang nóng lòng chờ đợi giấy thông báo trúng tuyển cũng giống như cái thời tiết này vậy.
Không bao lâu thì liên tiếp có người thu được giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943083/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.