Đã diễn thì phải diễn nguyên bộ.
Rất nhanh toàn bộ học trò trong ban bốn, thậm chí đến cả lão Trương cũng biết Tề Tranh bị trật khớp eo. Lời nói dối cũng lỡ nói ra rồi, Tề Tranh chỉ còn cách liên tục trong hai ngày chịu khó ngồi một chỗ trong phòng học, không dám đi đâu, ngay cả đến ban mười lăm không mấy khi thấy mặt cô.
Đằng nào thì bạn cũng đã nói là bị trật khớp rồi nha, làm sao lại vẫn có thể trên nhảy dưới tránh né đòn như mọi ngày được a. Vì để cho người ta nhìn vào càng thêm chân thật, thậm chí Tề Tranh còn dán lên trên eo vài miếng cao dán, cả người cứ thoang thoảng vị thuốc Đông y. Có thể nói là người này đã không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Cứ chịu đựng như vậy cho đến hết một tuần lễ, nhẩm tính một chút về thời gian theo quy định, đại khái là đến lúc này danh sách đăng ký thi đấu của các hạng mục đã được Giang Sở nộp lên ban tổ chức cả rồi, Tề Tranh liền khôi phục nhanh như một kỳ tích.
Giang Sở hận đến nghiến răng, nhưng mà lợi thế đã mất, hết thảy đều đã muộn.
Tề Tranh đã thực hiện được mưu kế của mình, vậy nên vào lúc tan học cô cứ ngâm nga trong miệng một bài hát nào đó mà đi qua trước mặt Giang Sở.
Giang Sở hậm hực: "Để tui chờ xem bà có thể vui như vậy được mấy ngày."
Tề Tranh dừng lại, cô quay về phía Giang Sở làm cái mặt quỷ.
Còn chưa đi ra khu nhà dạy học, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943052/chuong-23-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.