"Không có a. Tớ thích nhất là mấy cái thứ này mà. Ghép xong rồi còn có cảm giác đặc biệt thành công nha!" Tề Tranh mạnh miệng. Trên thực tế thì khi vừa mới bắt đầu, cô đã liều mạng đến thiếu nước thổ ra. Có đến mấy ngày chỉ cần nhìn đến những mảnh ghép nho nhỏ kia cô đã bị quáng cả mắt, sinh ra chứng sợ hãi. 
Chỉ là biểu hiện của Tề Tranh lúc này lại quá chân thành, thế cho nên kể từ đây về sau, mỗi lần đến sinh nhật của mình Tề Tranh đều sẽ thu được một ít quà tặng khá là kỳ kỳ quái quái. Món quà nào cũng cần phải động não, lại còn cần đến cả sự nhẫn nại. Bất quá đây đều là chuyện về sau này. 
Tề Tranh sờ lên hai má Bùi Thanh Phi mà có chút đau lòng. 
"Có phải cậu đã gầy đi hay không? Ăn không ngon miệng hay sao? Ngủ có ngon giấc không?" 
Cái nhìn của Tề Tranh dành cho Bùi Thanh Phi lúc này cứ như là cái nhìn của một bà mẹ già dành cho đứa con của mình vậy. Mình lấy ở đâu ra mà gầy? Rõ ràng còn mập thêm mấy cân ấy chứ! 
Bùi Thanh Phi chỉ chỉ cái cằm của mình: "Kỳ thật tớ còn mập thêm. Cậu nhìn đi, tớ có đến hai cái cằm rồi này." 
Không mấy khi Tề Tranh nhìn thấy người này cũng biết trêu đùa như vậy. Có đưa tay sờ lên thì cũng chỉ thấy xương cằm nhô ra. Vậy mà người này còn nói với mình là có tới hai cái cằm cơ đấy. 
Tề Tranh cười rộ lên, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943051/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.