Chương trước
Chương sau
Sau khi Lâm Xương đi, bầu không khí bên này lập tức tốt lên.
Triệu Địch chê cười Lâm Xương hai câu rồi quăng chuyện này ra sau đầu.
Lúc này trong tay Nhan Tử Mịch là gậy của Bùi Hoán, cậu học theo dáng vẻ lúc nãy của Bùi Hoán đứng bên bàn, cúi người xuống, thọc một cái.
"Cạch......"
"Xoạt......"
Bùi Hoán cười lên đầu tiên.
Nhan Tử Mịch trực tiếp đánh bay bi trắng, không đụng phải cái nào.
Nhan Tử Mịch đứng thẳng người nhìn Bùi Hoán: "Em không biết."
Bùi Hoán đi qua: "Từ trước nay chưa từng đánh?"
Nhan Tử Mịch: "Chưa từng."
Bùi Hoán cầm bi trắng về, hất cằm với Triệu Địch: "Nhường cậu ấy."
Triệu Địch tự tin: "Dễ."
Bùi Hoán đặt bi vào vị trí vốn dĩ, đứng bên cạnh Nhan Tử Mịch, đè lên vai cậu: "Thấp xuống chút nữa."
Anh lại gõ chân Nhan Tử Mịch: "Tách ra."
Lại bắt lấy cổ tay Nhan Tử Mịch: "Nắm đằng sau."
Lại lấy ngón tay chỉ vào đầu Nhan Tử Mịch: "Cúi đầu, gậy chạm vào giữa bi, nhìn bi."
Nhan Tử Mịch hết sức không phân tâm làm theo, nhưng Bùi Hoán lại chỉ nói tới đây.
"Sau đó nữa?" Nhan Tử Mịch hỏi.
Bùi Hoán cười: "Sau đó tuỳ tiện đánh."
Nhan Tử Mịch nhàn nhạt nhìn Bùi Hoán, Bùi Hoán cười lên: "Được, dạy cậu."
Anh bước qua, chỉ vào chỗ của bi trắng và chỗ của bi xanh.
Nhan Tử Mịch xem hiểu, có điều vẫn là dùng ánh mắt lúc nãy liếc Bùi Hoán.
Bùi Hoán lại cười lên.
Bùi Hoán lùi về sau, Nhan Tử Mịch đánh bóng, Triệu Địch lúc này đang đứng đối diện Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch cúi người, Nhan Tử Mịch cúi đầu, cậu ta đều xem ở trong mắt.
Đặc biệt là ánh mắt cuối cùng Nhan Tử Mịch nâng mắt nhìn bi, Triệu Địch không biết sao thần kinh giật một cái, lập tức nhớ tới lúc đầu cậu ta không biết từ chỗ nào thấy được một câu nói hình dung Nhan Tử Mịch.
Lạnh lùng, ít nói, nghiêm túc, ánh mắt giết người.
Chuẩn đét.
Hình ảnh trước mắt Triệu Địch, Nhan Tử Mịch còn chưa đánh bóng, bỗng nhiên một người xông vào trong tầm mắt.
Triệu Địch sững sờ.
Bùi Hoán: "Nhìn chằm chằm cậu ấy làm gì?"
Triệu Địch cười một cái, không giấu nói: "Nhìn trai đẹp, không cho nhìn?"
Bùi Hoán quay đầu, đúng lúc Nhan Tử Mịch đánh bóng ra.
"Khá tốt" Bùi Hoán gật đầu với Nhan Tử Mịch: "Thiếu chút nữa là vào lỗ rồi."
Triệu Địch cũng muốn nhìn, nhưng tên Bùi Hoán này mọc mắt sau đầu à?
Cũng không cho cậu xem một chút khá tốt chỗ nào, hạn hán lời.
Nhan Tử Mịch thế chân Bùi Hoán, Triệu Địch mới từng chút một đuổi kịp bóng.
Khoảnh khắc hai người hoà nhau, Nhan Tử Mịch xoay đầu hỏi Bùi Hoán: "Làm sao đây?"
Bùi Hoán: "Không sao, nó ngại thắng cậu."
Triệu Địch: "......"
Trong lòng Triệu Địch mắng Bùi Hoán hai câu, trên tay lại đánh lệch bóng.
Mẹ nó, quả thật là có chút ngại.
Nhưng Nhan Tử Mịch lại không đánh nữa, trả gậy cho Bùi Hoán.
Triệu Địch ngạc nhiên: "Đừng, cậu đừng đưa nó."
Nhan Tử Mịch vẫn đưa qua: "Em có chút khát, em đi mua nước." Cậu nói với mọi người: "Các anh uống gì?"
Bùi Hoán đẩy gậy lại cho Nhan Tử Mịch: "Tôi đi cho, cậu chơi với nó."
Trên bàn không còn lại mấy quả bóng, Bùi Hoán lại nói: "Nó nếu như thắng cậu, cậu nói cho tôi."
Triệu Địch: "......"
Ông trời ơi.
Triệu Địch: "Đi mua nước của mày đi."
Bùi Hoán hỏi Triệu Địch: "Mày trà hoa nhài?"
Triệu Địch nghẹn họng, sao lại còn hối lộ nữa.
Triệu Địch đương nhiên: "Cảm ơn anh Hoán!"
Bùi Hoán cười: "Vu Nam nước hả?'
Vu Nam: "Nước."
Đợi Bùi Hoán rời đi, Nhan Tử Mịch hỏi cậu ta: "Anh thích trà hoa nhài à?"
Triệu Địch cười khan hai tiếng: "Thích đi."
Vu Nam vô tình chọc thủng: "Bạn gái cũ của nó thích, nó cũng thích theo" Cậu ta lại vô tình chọc ngoáy: "Đàn ông con trai lại thích uống trà hoa nhài."
Triệu Địch: "Câm mồm, con trai thì không thể uống trà hoa nhài à?"
Vu Nam: "Có thể có thể, người đàn ông thâm tình đương nhiên có thể."
Triệu Địch: "Cút, mày cút cùng Lâm Xương đi."
Nói tới Lâm Xương, kỹ năng bô bô của Triệu Địch cũng bỗng nhiên bị khởi động, cậu ta liếc nhìn cửa, hỏi Nhan Tử Mịch: "Cậu có phải rất tò mò không, tại sao Lâm Xương đẩy cậu vào người Bùi Hoán."
Nhan Tử Mịch: "Tại sao?" Cậu cũng liếc cửa, hỏi: "Bùi Hoán đâu?"
Triệu Địch: "Không biết, trước sân không có trà hoa nhài sao?"
Không quan trọng.
Triệu Địch muốn tiếp tục, nhưng trước khi nói hỏi trước Nhan Tử Mịch: "Từ lúc nào mối quan hệ của cậu và Bùi Hoán tốt như thế?"
Nhan Tử Mịch không dám thừa nhận tốt, cũng không muốn nói không tốt, cậu hỏi ngược lại: "Sao thế?"
Triệu Địch: "Bùi Hoán mỗi ngày giảng những câu hỏi Tiếng Anh trong kí túc xá là cho cậu đi?'
Không nói gì đó lợi hại, nhưng Nhan Tử Mịch tức khắc cười: "Vâng."
Cái cười này, Triệu Địch lại nhớ tới những câu hình dung Nhan Tử Mịch.
Giống như còn có câu gì đó cười lên vô cùng đẹp.
Chuẩn xác.
Triệu Địch: "Chậc, nó tốt với cậu thật đấy."
Nhan Tử Mịch: "Thế hả."
Triệu Địch: "Hôm nay lần đầu tiên thấy nó động thủ với Lâm Xương."
Lại nói tới Lâm Xương.
"Cái đó" Triệu Địch không nói nhiều về những cái khác nữa, vào thẳng chủ đề chính: "Không biết cậu có nghe nói hay chưa" Âm thanh Triệu Địch dần dần nhỏ đi: "Chuyện năm ngoái Bùi Hoán được thổ lộ."
Nhan Tử Mịch chớp mắt: "Anh ấy có lẽ thường được tỏ tình đi."
Triệu Địch muốn nói lại thôi: "Không giống nhau."
Nhan Tử Mịch rất muốn biết, đơn giản không đưa đẩy với Triệu Địch nữa, trực tiếp vạch trần: "Bị con trai tỏ tình?"
Triệu Địch gật đầu ba cái: "Đúng đúng, cậu biết hả."
Nhan Tử Mịch ừm một tiếng: "Khoa em."
Triệu Địch lại gật ba cái: "Đúng đúng đúng! Chuyện này truyền đi còn khá mở."
Nhan Tử Mịch: "Làm sao?"
"Phiên bản bên ngoài thực ra đã rất chuẩn mực" Triệu Địch: "Tôi nói tóm gọn đi, lúc đó tôi ở đó, cậu con trai đó cầm hoa nói thích Bùi Hoán, muốn ở bên nhau gì đó, Bùi Hoán đã từ chối rồi mà, không nghĩ rằng sau khi từ chối, cậu con trai đó thế mà trực tiếp nhào qua, ôm chặt lấy Bùi Hoán, còn cúi đầu hôn nó."
Nhan Tử Mịch ngạc nhiên: "Hôn rồi?"
Triệu Địch lắc đầu: "Chưa hôn được, bị Bùi Hoán dùng sức đẩy ra, đẩy ngã xuống đất, Bùi Hoán còn mắng cậu ta ghê tởm hay là gì đó."
Triệu Địch ôi một tiếng: "Bùi Hoán lần đó thật sự rất tức giận, cậu con trai đó không biết xịt nước hoa gì, vô cùng hắc, tôi đứng xa tít còn có thể ngửi thấy."
"Sau đó Bùi Hoán trở về kí túc xá tắm rửa, tắm không biết bao nhiêu lần, đi ra còn hỏi trên người còn mùi gì không? Bọn tôi nói không có, nó còn cảm thấy không đúng, lại vào tắm."
"Thời gian đó Bùi Hoán phạm phải thói ở sạch, bóng cũng không chơi, bài xích tiếp xúc chân tay, đoán chừng cậu con trai đó thật sự khiến nó thấy gớm."
"Về sau qua rất lâu Bùi Hoán mới thoát ra khỏi bóng ma" Triệu Địch chậc hai tiếng: "Quá đáng sợ."
Nhan Tử Mịch cau mày nghe toàn bộ, không biết nên nói những gì.
Triệu Địch: "Tôi cảm thấy Bùi Hoán có chút sợ đồng tính, vậy nên bọn tôi đều không nói những cái đó trước mặt nó, Lâm Xương vừa nãy đẩy cậu có lẽ cũng vì cái này, muốn khiến Bùi Hoán xa lánh cậu, không biết thứ chó má đó yên tâm cái gì, may sao Bùi Hoán khá bảo vệ cậu."
Triệu Địch: "Haha, nghĩ tới khuôn mặt vừa nãy của Lâm Xương, rảnh rỗi sinh nông nổi chọc Bùi Hoán bị cho ăn đủ."
Sau đó Triệu Địch lại nói gì đó, Nhan Tử Mịch cũng chỉ nghe một nửa.
Cậu có chút lơ đãng.
"Ấy, Bùi Hoán về rồi."
Triệu Địch bỗng nhiên hô lên.
Nhan Tử Mịch không khỏi xoay đầu nhìn, Bùi Hoán đã sắp tới đây.
Triệu Địch thu hồi cái miệng bô bô của cậu ta, vỗ vai Nhan Tử Mịch: "Đánh đi, tới cậu rồi."
Nhan Tử Mịch: "Ừm."
Bùi Hoán xách cái túi về, phân cho mọi người xong thì nhìn bàn: "Sao còn chưa kết thúc?"
Triệu Địch cầm gậy lên: "Buôn một chút."
Bùi Hoán đưa nước cho Nhan Tử Mịch, bỗng nhiên hỏi: "Cậu sao thế?"
Nhan Tử Mịch cũng hỏi: "Em làm sao?"
Bùi Hoán xoay đầu hỏi Triệu Địch: "Mày bắt nạt cậu ấy?"
Triệu Địch kinh hãi: "Không có nha, tao nào dám."
Bùi Hoán vì thế hỏi Nhan Tử Mịch: "Nói cái gì?"
Nhan Tử Mịch không quá muốn nói, vặn chai một cái rồi đưa cho Bùi Hoán: "Không mở được."
Bùi Hoán bật cười: "Này cũng không mở được."
Nói rồi vẫn là nhận lấy chai nước vặn mở cho Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch: "Không nói gì cả."
Không còn lại bao nhiêu bi, lề mà lề mề cũng đánh được hết.
Triệu Địch hiếm khi thua một ván, yên tâm thoải mái bắt đầu uống trà hoa nhài của cậu.
Trận tiếp theo là Triệu Địch và Vu Nam.
Nhan Tử Mịch đặt gậy lên giá, trở về bên cạnh Bùi Hoán.
Mới đứng vững, Bùi Hoán bỗng nhiên thò tay vào túi bóng.
Bùi Hoán: "Cho này."
Nhan Tử Mịch cúi đầu nhìn kẹo mút trên Bùi Hoán: "Gì cơ?"
Bùi Hoán: "Mấy ngày này biểu hiện khá tốt, mỗi ngày thưởng một cây kẹo mút."
Lần này, phiền muộn vừa nãy ở đáy lòng Nhan Tử Mịch toàn bộ bị quét sạch.
Cậu ngẩng đầu cười với Bùi Hoán: "Cái gì vậy."
Bùi Hoán đếm, còn thật sự là 6 cái, hương vị không giống nhau.
Nhan Tử Mịch: "Em lại không phải bạn nhỏ."
Miệng nói thế, tay lại nhận lấy.
Bùi Hoán: "Triệu Địch nói cậu nghiêm túc làm bài tập như thế, cần phải thưởng."
Triệu Địch đúng lúc ở bên cạnh: "Tao cũng không nói thưởng kẹo mút."
Bùi Hoán cho là đương nhiên: "Không thể à?"
Nhan Tử Mịch bật cười: "Nhưng không thể mỗi ngày đều kẹo mút đi."
Bùi Hoán vì thế hỏi: "Cậu thích cái gì?"
Nhan Tử Mịch ngước mắt nhìn Bùi Hoán, đôi mắt cong cong: "Cái này đương nhiên phải để thầy giáo tự mình nghĩ, không thể hỏi học sinh."
Bùi Hoán cười: "Được."
Bùi Hoán cúi đầu xuống, lại nói: "Đưa tay cho tôi."
Nhan Tử Mịch vươn tay ra.
Bùi Hoán: "Mu bàn tay."
Nhan Tử Mịch rất nghe lời, nói mu bàn tay thì đưa mu bàn tay cho Bùi Hoán.
Trên tay Bùi Hoán không biết cầm cái gì, chuyển động trên mu bàn tay Nhan Tử Mịch một chút rồi lại thu về.
Sau đó anh bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn trán Nhan Tử Mịch.
Khoảng cách rất gần, Nhan Tử Mịch không khỏi chớp mắt.
Cậu thấy Bùi Hoán cười với cậu, giơ tay chạm lên trán cậu một cái.
Cảm giác không thích hợp từ thần kinh trán truyền tới, Nhan Tử Mịch nói câu "Làm gì vậy" rồi giơ tay lên sờ.
Hình như là một cái sticker?
"Thưởng cậu một con ong mật."
Nhan Tử Mịch lại sờ một chút, cầm điện thoại coi thành gương.
Một chú ong mật hoạt hình, vỗ chiếc cánh nhỏ của nó.
Nhan Tử Mịch: "Từ đâu ra vậy?"
Bùi Hoán: "Con gái bà chủ quầy bán đồ ăn vặt trên tầng cho."
Nhan Tử Mịch lấy tay che lên sticker: "Em lại không phải bạn nhỏ."
Bùi Hoán cười: "Đây là phần thưởng chiến thắng, thầy cho, không được xé."
Nhan Tử Mịch mím môi: "Biết rồi."
Cậu mới không xé đâu.
Vu Nam và Triệu Địch đánh bi-a thực lực tương đương, cả trận hai người đều đuổi bắt, cuối cùng Vu Nam thắng trong gang tấc.
Sau đó Vu Nam và Bùi Hoán đánh một trận, cũng chơi một trận với Nhan Tử Mịch.
Lại sau đó, Nhan Tử Mịch đấu một trận với Bùi Hoán.
Kết quả thế mà Nhan Tử Mịch thắng tất cả mọi người, đứng ở đầu bảng bi-a.
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng mọi người đều vui vẻ.
Nhan Tử Mịch thậm chí nghĩ, may mà Bùi Hoán chỉ cầm một con ong mật, nếu không trán cậu ba con thì quá xấu.
Chơi xong thì trời đã tối hoàn toàn.
Từ nhà ăn đi ra, đường tới nhà trọ và tới kí túc xá nam là hai con đường, vì vậy tới đây, Nhan Tử Mịch phải tách ra với bọn họ.
Bùi Hoán đại khái cũng làm tốt chuẩn bị tách ra, vừa tới đường lớn, anh liền quay đầu nhìn Nhan Tử Mịch.
Nhưng lời còn chưa nói, người đã cười trước.
Anh nhìn chăm chú chú ong mật nhỏ của Nhan Tử Mịch cười: "Cậu sao lại đáng yêu như thế."
Nhan Tử Mịch chỉnh tóc mái: "Còn không phải do anh dán."
Bùi Hoán: "Tôi cho rằng cậu xé rồi."
Nhan Tử Mịch lại sửa tóc mái, người cũng có chút nóng: "Anh bảo em đừng xé."
"Sao lại nghe lời tới thế" Bùi Hoán vươn tay ra: "Có thể xé."
Nhưng Nhan Tử Mịch trốn thoát: "Em tự mình làm."
Nhan Tử Mịch nói xong lùi về sau một bước, rất dùng lực nói "Tạm biệt" với Bùi Hoán trước, lại dịu dàng nói với hai vị đằng sau: "Đàn anh tạm biệt" rồi xoay đầu đi.
Bùi Hoán nhìn bóng lưng Nhan Tử Mịch cười, đi vài bước, anh quay đầu hỏi Triệu Địch: "Mày thấy Nhan Tử Mịch đỏ mặt chưa?"
Triệu Địch giọng điệu có chút ngạc nhiên: "Cậu ta sẽ đỏ mặt?"
Bên môi Nhan Tử Mịch lộ ý cười: "Sẽ không."
Lại đi vài bước, Bùi Hoán lấy điện thoại ra tìm tới wechat Nhan Tử Mịch, gửi một tin nhắn.
fire: [Bạn học Nhan Tử Mịch, cậu đang làm gì?]
Nhan Tử Mịch nhìn thấy rất nhanh, trả lời lại cực nhanh: [Chuẩn bị ăn kẹo mút phần thưởng của thầy Bùi Hoán]
Nhan Tử Mịch: [Anh thích vị gì?]
fire: [Nếu như phải chọn một cái, vị coca]
Nhan Tử Mịch: [Được, vậy ăn vị coca]
Kẹo mút bên này của Nhan Tử Mịch còn chưa xé mở, màn hình điện thoại bỗng nhiên nhảy ra một màn hình khác.
Bùi Hoán gọi điện thoại tới.
Nhan Tử Mịch không xé nữa, trước nhận điện thoại.
Nhan Tử Mịch: "Sao thế ạ?"
Bùi Hoán hỏi: "Ngon không?"
Nhan Tử Mịch cười: "Còn chưa xé nữa."
Bùi Hoán: "Xé đi."
Nhan Tử Mịch đeo tai nghe lên, tiếp tục xé, cũng hỏi Bùi Hoán: "Gọi điện thoại tới chỉ hỏi cái này sao?"
"Không phải" Bùi Hoán hỏi: "Là ai đi đường cần người ở cạnh?"
Nhan Tử Mịch cong đôi mắt: "Có lẽ là em đi."
Bùi Hoán nói: "Về với cậu."
Lúc Bùi Hoán nói lời này, kẹo mút của Nhan Tử Mịch đang bỏ trong miệng.
Đường và coca lập tức chạm vào nụ vị giác của cậu.
Nhan Tử Mịch: "Được ạ."
______________________________________
*Nụ vị giác: các nụ vị giác trên lưỡi là sự kết hợp các tế bào, là những điểm lấm tấm trên bề mặt lưỡi và là nơi cảm nhận 5 vị cơ bản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.