15.
Ở đời trước, chuyện tương tự cũng xảy ra.
Khác là vào thời điểm đó, tôi và Tần Ngữ đang dần trở nên xa cách.
Tôi và anh không còn ngồi cùng bàn nữa, Tần Ngữ ngày nào cũng trốn học, đã lâu không thấy anh.
Tần Ngữ có lẽ cũng không nhớ tới tôi.
Trên sân trường rộng rãi, những tán cây rung rinh, khi một chiếc lá rơi xuống trong tầm mắt tôi, tôi nhìn thấy Tần Ngữ ở cách đó không xa.
Thiếu niên vẫn tỏa sáng như vậy, anh vẫn luôn là người nổi bật nhất trong đám đông.
Lúc này, anh đang đứng bên cạnh cây sung cao lớn, vẻ mặt bình tĩnh, không có dấu hiệu nào cho thấy mình đang ở trong tâm điểm của lời đồn không hay.
Tôi chỉ đứng đó, hiếm khi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng Tần Ngự đang nhìn tôi, muốn nói chuyện với tôi.
Đôi mắt nhìn tôi tràn ngập những cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi, đôi mắt cứ mở ra rồi khép lại.
Gió thổi nhẹ, dường như tôi nghe thấy tên của chính mình.
Hai chữ “Ôn Ninh” kìm nén thốt ra, đáy lòng run rẩy kịch liệt.
Anh ở quá xa nên những từ khác tôi không nghe thấy.
Tôi bối rối, muốn biết Tần Ngự đã nói gì.
Tôi còn chưa bước lên một bước, Thẩm Lễ đã từ bên cạnh đi tới, tự nhiên nắm lấy tay tôi:
“Không phải đã nói là đợi anh à, sao em lại chạy trước?”
Ngày hôm đó, tôi vừa đồng ý hẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-thieu-nien-ay-yeu-tham-toi-rat-lau-roi/3334536/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.