13.
Cho đến hết tiết tự học buổi sáng, chiếc ghế bên cạnh tôi vẫn trống rỗng.
Tần Ngự vẫn không xuất hiện.
Đã gần một tuần rồi, Tần Ngự không đến lớp, anh cũng không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi hơi lo lắng, hoảng hốt đến mức không thể ngừng run rẩy.
Ánh mắt cô đơn ấy cứ ám ảnh tôi suốt đêm, cảm giác như bị nghẹn, không tài nào thở nổi.
Sau khi sống lại, dường như chỉ có Tần Ngự bên cạnh, tôi mới cảm nhận được rằng mình thực sự còn sống.
Tôi muốn tìm Tần Ngự nhưng tôi không biết anh ở đâu.
Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt, cảm thấy chua xót.
Tần Ngự sao có thể thích bộ dáng lúc này của tôi.
Ngu ngốc vô vị, rất tẻ nhạt.
Trong màn sương, đôi mắt đêm qua vừa nóng bỏng vừa kìm nén, tôi mở to mắt cho đến khi hình ảnh đó biến mất sau góc tường, ánh sáng duy nhất cuối cùng cũng tắt lịm, đưa tôi trở lại vực thẳm bóng tối.
Hóa ra tôi chưa từng biết rằng khoảnh khắc như vậy, anh đã âm thầm nói yêu tôi.
Có lẽ giống như bọn họ đã nói, tôi đã thay đổi.
Tôi bắt đầu lần theo dấu vết của sự việc.
Tôi không nghĩ ra cách nào tốt hơn nên chỉ có thể lén lút theo dõi Trần Trạch sau giờ học, nghĩ rằng có thể gặp được Tần Ngự.
Đó là lần đầu tiên tôi làm chuyện như vậy vì thế khi tôi lén lút đi theo Trần Trạch, vừa mới ra khỏi trường học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-thieu-nien-ay-yeu-tham-toi-rat-lau-roi/3334535/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.