7.
Tôi dường như quên mất là tôi đã sống lại.
Có Tần Ngự ở bên cạnh, những đau đớn ở đời trước như biến thành một ác mộng.
Dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
Cho đến ngày hôm đó, tôi gặp được Thẩm Lễ.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh gọn gàng, đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân, cả người tràn ngập sự dịu dàng.
Bỗng nhiên tôi chợt bừng tỉnh, kiếp trước bị giam cầm, bị bạo lực gia đình, mọi nỗi đau đều đến từ cậu thiếu niên ấy.
Nếu không phải chính bản thân từng trải qua, ai có thể biết được người dịu dàng đứng trên bục kia thực chất lại là một tên đạo đức giả.
Kiếp trước, nửa năm sau Thẩm Lễ mới xuất hiện. Không lẽ là bởi vì tôi sống lại nên hắn xuất hiện cũng sớm hơn?
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Lễ, tôi nghiến răng nghiến lợi, kìm nén ý muốn bước lên bục giảng thậm chí không cảm nhận được móng tay đã đâm vào da thịt ở lòng bàn tay.
Đương nhiên tôi cũng bỏ lỡ những cảm xúc phức tạp của Tần Ngự ngồi bên cạnh.
Tâm trạng như thế cứ tiếp diễn trong suốt cả ngày hôm đó.
Tần Ngự mấy lần muốn nói chuyện với tôi nhưng sau khi nhìn thấy tôi cố gắng nở nụ cười, anh yên lặng nằm trên bàn, không làm phiền tôi nữa. Chỉ là thỉnh thoảng trong mắt anh tràn đầy sự đáng thương lại lên án.
Anh giống như người phụ nữ vừa bị tôi bỏ rơi.
Tôi bị anh chọc cười, đang muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-thieu-nien-ay-yeu-tham-toi-rat-lau-roi/3334532/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.