Thời điểm Lục Tử Ngọc lần đầu tiên biết tới Tô Tô, người xung quanh đều dùng lời nói phỉ nhổ chán ghét, nói cậu là một tên đồng tính ghê tởm, hơn nữa cậu còn xem bản thân như cô công chúa nhỏ, làm mộng công chúa yêu hoàng tử, nhưng lớn lên cố tình lại có vẻ ngoài xấu xí, tối tăm đáng khinh, tất cả mọi người đều muốn trào phúng nhục mạ dẫn cậu một chân, như vậy mới giống như bản thân vô cùng tôn quý.
Lúc ấy Lục Tử Ngọc nghĩ, thật là một cậu trai đáng thương, cho dù anh có thông cảm với người đồng tính hay không, người xung quanh cũng không nên khi dễ một người chưa làm việc gì sai trái như vậy cả, nhưng mà xã hội chính là dị dạng như vậy.
Thời điểm lần đầu tiên Lục Tử Ngọc nhìn thấy Tô Tô, cậu ăn rất quê mùa áo tay dài quần dài, đem bản thân bọc kín mít, tóc mái quá dài che đậy khuôn mặt cậu, Lục Tử Ngọc chỉ có thể nhìn đại khái trên mặt cậu đeo họng kính màu đen rất lớn.
Cậu lúc đó bị một cậu nam sinh chỉ vào mũi ghét bỏ trào phúng, người bên cạnh đều đang cười nhạo, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nói cười cười, coi cậu giống như tên hề.
Thân mình Tô Tô co rúm, cậu không phản bác, không chịu biện giải, cậu không giống như một con ốc sên bị dọa sợ gắt gao tránh trong vỏ ốc, ngược lại giống như cái xác không hồn không hề có cảm giác với bên ngoài, nội tâm cậu tràn ngập tuyệt vọng, bất lực, giống như cơ thể đã rơi xuống địa ngục, cho nên mới suy bại như thế.
Lục Tử Ngọc có thói quen giúp đỡ người khác, nhưng khi nhìn thấy cậu, thân thể so với đại não càng làm ra lựa chọn thật nhanh, tiến lên giúp cậu nói đỡ mấy câu.
Lần sau khi biết được tin tức về cậu, là khi bạn cùng phòng anh tên Bạch Sinh vô cùng kích động đưa ảnh chụp cho anh xem, thanh niên kia lớn lên tinh xảo chước lệ, cười rộ lên giống như ánh mặt trời đều tập trung trên người cậu, khiến người say mê.
Cho nên lúc Bạch Sinh chỉ người trên di động nói là Tô Tô, Lục Tử Ngọc theo phản ứng bản năng là nghĩ hắn nói giỡn, sao có thể? Bọn họ sao có thể là cùng một người?
Lục Tử Ngọc không tin, Bạch Sinh cũng không tin, cho đến lúc tối Tô Tô tự mình đăng bài, anh lúc này mới có chút bán tín bán nghi. Bạc Sinh lại càng nhiều chuyện, muốn lôi kéo anh đến phòng Tô Tô xác nhận.
Lục Tử Ngọc cảm thấy như vậy không tốt, nhưng Bạch Sinh là người không dễ dàng từ bỏ, tập hợp không ít bạn học nhiều chuyện đi cùng nhau, Lục Tử Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn là đi theo, lỡ như xảy ra chuyện gì, anh còn có thể giúp đỡ.
Khi nhìn thấy Tô Tô, tim Lục Tử Ngọc giống như ống thoát nước bị hư, khóe mắt cậu có nốt ruồi đỏ, khi cậu nhìn anh, ánh sáng trong mắt lộng lẫy rực rỡ lấp lánh như vậy, khi cậu thẹn thùng, trên mặt nhiễm ửng đỏ đáng yêu như vậy.
Lúc bạn học phỏng đoán cậu vì anh mà thay đổi nhiều như vậy, không một ai phát hiện trái tim Lục Tử Ngọc trong nháy mắt đập lỡ một nhịp, sau đó lại điên cuồng nhảy lên, thình thịch thình thịch, vang đến mức Lục Tử Ngọc cũng sợ người khác nghe được.
Khi trở về phòng ngủ, nỗi lòng Lục Tử Ngọc còn chưa yên, không biết là bởi vì nhìn thấy Tô Tô lớn lên quá mức xinh đẹp, hay là vì chuyện cậu vì anh mới trở nên tốt đẹp, tóm lại là có chút thất thần.
Bạch Sinh vẫn vô cùng kích động như cũ, không ngừng ngồi một chỗ nói tùm lum, nước miếng bay khắp nơi.
"Tôi nói này Lục Tử Ngọc, nhìn thấy Tô Tô từ một người bạn bè ngại biến thành vạn người mê, mà nguyên nhân chính là vì cậu, trong lòng có cảm thấy sảng khoái hay không?" Bạch Sinh dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Lục Tử Ngọc, cười đến vô cùng ám muội lại đánh khinh.
Lục Tử Ngọc mới không thừa nhận chuyện này làm anh cảm thấy trong lòng có cảm giác thỏa mãn, mặc kệ anh có thích Tô Tô hay không, nhưng không thể nghi ngờ, cách làm này của cậu đã khắc ấn ký thật sâu dưới đáy lòng anh, hơn nữa anh còn cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.
Cho nên ngay hôm sau khi anh nhận được WeChat Tô Tô, nói trong lòng không nhảy nhót là giả, anh cũng suy nghĩ, Tô Tô có phải thật sự thích anh hay không.
Bữa tối xác thật có chút không xong, người chướng mắt quá nhiều, người toàn ban điều biết chuyện giữa hai người, trên diễn đàn, tên của Tô Tô mãi mãi dính với tên anh, chặt chẽ gắt gao, không thể phân ra.
Buổi tối hôm nay, anh ôm cậu, trên trán cậu đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, kỳ thật lúc đó, anh càng muốn hôn nốt ruồi đỏ kia, muốn ngậm nó vào trong miệng, bất đắc dĩ, chính là loại cảm giác này. Nhưng mà anh vẫn nhịn xuống, Tô Tô nhát gan như vậy, thật vất vả cậu mới từ địa ngục bò ra, rồi lại lén lút tròng lên vỏ ốc sên, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cậu trốn vào vỏ ốc.
Sự can đảm khi cậu làm ra thay đổi lớn như vậy, tựa hồ đã tiêu hết gần như không còn, nhút nhát nhát gan sợ hãi lại quay về lần nữa, cậu thích anh, lại không dám nói rõ, chỉ dùng đôi mắt ngập nước sương mù mênh Mông nhìn anh, tựa e lệ, tựa như ngây thơ, tròng mắt đen nhánh từ đầu tới cuối chỉ chứa ảnh ngược là anh.
Lục Tử Ngọc không chán ghét cậu, giống như còn có chút thích, anh ở trường học là nhân vật nổi bật, cả trai lẫn gái tre già măng mọc nhiều không đếm xuể, nhưng mà anh vẫn chưa gặp được người khiến anh động lòng, nhưng Tô Tô lại khiến anh có xúc động muốn ôm hôn.
Anh nghĩ, nếu hai bên đều có tình cảm, vậy ở bên nhau thử xem, Tô Tô đã đi được 99 bước, còn thiếu một bước lại bởi vì sợ hãi mà dừng lại, vậy một bước cuối cùng kia đành để anh đi thôi.
Tô Tô cảm thấy đêm nay thật kích thích, cậu và Lục Tử Ngọc nhận biết được hai ngày, nhưng hiện tại bọn họ đã kết giao.
"Hệ thống, Lục Tử Ngọc cũng là đồng tính luyến ái?"
Hệ thống đang hưng phấn, số liệu cuồng loạn nhảy lên, so với ký chủ là Tô Tô càng kích động hơn, [ Trên tư liệu cũng không nói rõ, chỉ là nói anh ta được cả nam lẫn nữ yêu thích. Bởi vì lúc trước anh ta không có trải qua tình yêu, cũng không có đối tượng, cho nên cái này thật đúng là khó nói.]
"Như vậy sao, ta cho rằng hệ thống các ngươi thứ gì cũng biết nha."
Hệ thống: [ Cũng không phải, hệ thống chúng tôi được tổng bộ cung cấp dữ liệu, nhưng nhân vật trong thế giới sẽ bởi vì sự tham gia của ký chủ mà phát sinh sự thay đổi, cho nên hệ thống chúng tôi cũng không xác nhận được 100%.]
Tô Tô gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Nói cách khác, có lẽ bản thân Lục Tử Ngọc là người đồng tính, hiện tại lại nhìn thấy ta vì anh ta mà thay đổi lớn như vậy, cho nên anh ta tự nhiên mà cảm thấy hơi thích ta."
[ Đúng vậy, ký chủ có thể hiểu như thế.]
"Tại sao lại không nói?" Lục Tử Ngọc xoa xoa đầu Tô Tô, lúc ở nhà ăn anh đã muốn làm như vậy.
Tô Tô ngẩng đầu, lộ ra hai mắt chứa đầy nước, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, như là đoá hoa đào, dưới ánh đèn tối tăm, cũng vẫn ngon miệng như cũ, "Cậu nói thật sao? Có phải bởi vì cậu thương hại tôi hay là bởi vì bây giờ tôi lớn lên đẹp hơn trước kia?"
Lục Tử Ngọc biết Tô Tô bất an, anh duỗi tay xoa bóp khuôn mặt Tô Tô, cảm giác non mềm khiến anh vô cùng mê muội, Em đã gặp qua ai vì đồng tình mà đồng ý làm bạn trai của đàn ông chưa? Xác thật em đẹp hơn so với trước kia, nhưng nếu như anh nông cạn như vậy, trước khi em thay đổi anh sẽ không xuất hiện vì cậu nói chuyện."
Tô Tô bị anh nói có chút thẹn thùng, nhào vào lồng ngực dày rộng của Lục Tử Ngọc, mùi vị dễ ngửi làm cậu nhắn hai mắt lại, còn nhịn không được cọ cọ, "Tôi thật sự rất vui, Lục Tử Ngọc, em rất thích anh!"
Lục Tử Ngọc ôm cậu, giống như ôm một đứa nhỏ thích làm nũng, anh nghĩ đến ba người bạn cùng phòng trong nhật ký, nhịn không được nói, "Em thích anh hơn mấy người bạn cùng phòng sao?" Sau khi nói ra, anh cảm giác được người trong lòng sửng sốt, anh có chút hối hận, cảm thấy chính mình miệng hư, rõ ràng biết Tô Tô vì chuyện này có bao nhiêu khổ sở. Nhưng nội tâm anh lại có chút thấp thỏm, Tô Tô bởi vì được ba người bạn cùng phòng quan tâm, cho nên thích bọn họ, mà hiện tại, cậu thích chính mình, cũng là vì lúc trước anh giúp đỡ cậu sao.
Còn bây giờ thì sao? Cậu bây giờ trở nên xuất chúng như vậy, những người khác bị cậu hấp dẫn khẳng định giống như tre già măng mọc mà đến, đến lúc đó những thứ cậu thiếu xót sẽ có người khác điền bù, cậu còn thích anh sao? Cậu sẽ đem ánh mắt chuyển dời trên người người khác sao?
Tô Tô rời ôm ấp Lục Tử Ngọc, trên khuôn mặt thay đổi thất thường của anh nhìn ra được cái gì, cậu nghiêm túc nhìn đôi mắt Lục Tử Ngọc nói, "Anh biết không? Thật ra bọn Hoàng Tinh là người ngoài bà nội ra là thật lòng quan tâm tới em. Lúc đó em phân biệt không rõ cái gì gọi là tình bạn, cái gì là tình yêu, chỉ cảm thấy bọn họ rất tốt với em giống như kỵ sĩ trong thế giới cổ tích. Em thật vui vẻ, cảm thấy nhiều năm như vậy rốt cuộc có người thích em, em không phải bị ghét bỏ. Nhưng mà đến lúc nhật ký bị Hoàng Tinh công bố ra bên ngoài, em mới biết được, sự quan tâm cùng giúp đỡ trong mắt em thật ra trong mắt bọn họ căn bản không đáng nhắc tới, đồ vật em để ý, bọn họ cũng không thèm để ý, em cùng bọn họ căn bản chính là người không cùng thế giới. Là em suy nghĩ quá nhiều, là em quá tham lam."
"Thật ra em đã chấp nhận, trên thế giới này, em chính là sự dư thừa, tồn tại của em, chỉ là cung cấp thêm sự nhiều chuyện cùng cười chê của mọi người mà thôi. Người mà ngay cả ba mẹ cũng không cần, còn hy vọng xa vời người khác sẽ đối xử tốt sao?"
Trong mắt thanh niên nổi lên một tầng dương mù hơi mỏng, cậu nhẹ nhàng động đậy đôi mắt, dương mù nhưng kết thành giọt nước, chậm rãi từ trong hốc mắt chảy xuống làm ướt cả khuôn mặt, giọng điệu cậu tự giễu lại lạnh nhạt, "Lúc anh xuất hiện, em giống như thật sự thấy ánh mặt trời. Anh có khả năng không biết, từ lúc anh giúp em lần đó xong, em vẫn luôn trộm đi theo anh, nhìn anh cùng bạn học chơi đùa, nhìn các anh cùng nhau cười to. Em cũng muốn tham gia, nhưng mà em lại chỉ có thể trốn ở một góc trộm nhìn, em thật không cam lòng. Em nghĩ, em nếu đã như vậy, chẳng lẽ sau này còn có thể tệ hơn bây giờ sao? Em muốn trước khi bản thân đi tìm chết, thử nghe theo lời anh, vì bản thân sống một lần, em muốn nói với anh, em thích anh, là thật sự thích, không giống như bọn Hoàng Tinh."
Cậu nói đến chuyện tự tử, giọng nói lại quyết tuyệt đạm nhiên như vậy, nghe đến mức trong lòng Lục Tử Ngọc co chặt, có loại hít thở không thông, anh cúi đầu, từng chút từng chút hôn nước mắt trên mặt cậu, sau đó hôn nốt ruồi đỏ bị nước mắt làm ướt nhẹp càng đặc biệt trở nên sáng bóng, dùng đầu lưỡi khẽ liếm.
Thanh âm anh mềm nhẹ lại mang theo một chút đau lòng, "Anh biết, anh biết, em thích anh, là thật sự thích! Anh thích em, cũng là thật sự thích! Có lẽ bây giờ không thích em nhiều, nhưng sau này, anh sẽ càng thêm yêu em, sẽ không làm em khóc, sẽ không để em bị người khác khi dễ, anh sẽ đem em che chở trong lòng bàn tay, đem em sủng thành vương tử nhỏ, mà anh lại là kỵ sĩ duy nhất của em." Anh không nên suy đoán lung tung, anh rõ ràng biết Tô Tô không phải người như vậy. Ngôn Tình Cổ Đại
Tô Tô nhiên miệng cười, đôi mắt bị nước mắt giọt rửa trở nên trong sáng thấy đáy, sóng nước long lanh, "Ừm, em cũng sẽ trở thành vương tử duy nhất của anh."
Lục Tử Ngọc cong môi, đôi môi mỏng cách đôi môi đỏ non mềm kia chỉ vài cm, thanh âm anh trầm thấp dịu dàng, đôi mắt sủng nịnh, "Bây giờ, kỵ sĩ có thể hôn môi vương tử của chính mình được không?"
Tô Tô vui mừng mà ừ một tiếng, má lúm đồng tiền đung đưa lay động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]