Bốn tiết học liên tục vào buổi sáng luôn là mệt mỏi người nhất.
Tiết thứ 4 chuông tan học vang lên, Ngô Lộc Minh đánh thức Tiền Vi Sướng đang ngủ say, thiếu chút nữa ngáy khò khò, hỏi: "Buổi trưa ăn cái gì?"
Thứ hai tuần này kín tiết, và lịch học của đại học C rất dày đặc, các lớp học kết thúc lúc 12 giờ trưa, và bắt đầu lúc 1 giờ 30 chiều.
Nó tương đương với việc dành một ít thời gian để ăn vào buổi trưa, sẽ không còn thời gian để đi làm những việc khác.
Tiền Vi Sướng ngơ ngác nửa phút, sau đó vỗ bàn: "Ăn Đặc Sắc đi! Nghe nói Đặc Sắc cho ra món bún cá mới."
Ngô Lộc Minh không phản đối, nên hai người thu dọn cặp sách và rời khỏi phòng học.
Đúng là giờ tan học, khắp nơi trong tòa nhà giảng dạy đều chật kín người.
Ngô Lộc Minh khoác cặp lên lưng đi được một đoạn, mới nhớ ra thẻ cơm của mình vẫn còn trong cặp, nên lại dỡ cặp sách ra trước người.
Cậu vừa cúi đầu tìm thẻ cơm, trong lúc nhất thời không để ý đến con đường phía trước, đã đụng phải một người đang đi về phía mình.
Người nọ mặc dù vóc dáng không cao lắm, nhưng toàn thân phủ đầy cơ bắp rắn chắc, cứng đến giống như vừa đập vào một tấm ván.
Cặp sách trên tay Ngô Lộc Minh không cầm chắc, rơi xuống đất, khiến sách trong cặp cũng rơi ra ngoài.
Ngô Lộc Minh cúi xuống nhặt lên cũng không để ý lắm, nhưng vừa định chạm vào cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-so-cau-phai-gia-vo/3544665/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.