Trời mưa hai ngày liên tiếp vào thứ bảy và chủ nhật, có một hoặc hai tiết học vào sáng thứ hai.
Nơi ở của Ôn Tư Nguyên cách đại học C không xa lắm, nhưng phải mất ít nhất hai mươi phút đi xe buýt.
Vì vậy, Ngô Lộc Minh dậy sớm với cơn đau đầu còn chưa khỏi hẳn.
Tắm rửa xong đi ra ngoài cửa, cậu thấy Ôn Tư Nguyên đang ngồi trước bàn trà trong phòng khách, bỏ hạt kỷ tử vào tách trà.
Ôn Tư Nguyên vẫn đang mặc đồ ngủ, tóc có chút lộn xộn, hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy.
Nghe được động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn Ngô Lộc Minh, chào hỏi: “Muốn đến trường?”
Ngô Lộc Minh gật đầu, vừa đi về phía Ôn Tư Nguyên vừa thu dọn đồ đạc trong cặp: “Anh Nguyên sáng nay có tiết nào không?”
Ôn Tư Nguyên đáp lại, có lẽ là thấy Ngô Lộc Minh đang vội bước đi, nên lại hỏi: “Có cần tôi tiễn cậu không?”
Ngô Lộc Minh thu dọn cặp sách đeo lên lưng, lấy điện thoại ra quơ quơ, cười nói: “Không cần, bảy phút nữa sẽ có chuyến xe buýt tiếp theo, bây giờ đi xuống là vừa.”
Nói xong, cậu giơ tay lấy chiếc bình giữ nhiệt màu trắng gạo ở góc bàn lên.
Chiếc bình giữ nhiệt vừa mới mua ngày hôm qua, để pha trà an thần mà Ôn Tư Nguyên đưa cho cậu.
Loại trà an thần do Ôn Tư Nguyên đưa có hiệu quả đáng kinh ngạc.
Việc Ngô Lộc Minh khó ngủ vào những đêm mưa là chuyện bình thường, khoảng mười lần thì có lẽ có năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-so-cau-phai-gia-vo/3544664/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.