- Sau đó thì sao nữa?
Tớ nhìn mấy người bạn của mình gấp gáp hỏi thì thích thú nên mới gác tay lên ghế nói:
- Sau đó cậu ấy chuyển qua lớp 1B học cùng tao thiệt á!
Bạn của tớ thật ra cũng chỉ có hai người là Dung và Mỹ, ba người bọn tớ chơi chung với nhau cũng vì có điểm chung. Một nhóm người ít nói hiền lành của lớp, nói thẳng ra là sống hướng nội.
Cũng không lạ gì đâu, lớp nào mà không có.
Dung ồ lên một tiếng, phấn khích:
- Sao mà giống soái ca ngôn tình dậy?
Tớ đắc ý ngẩng đầu, cười ha hả rồi cúi đầu buồn thiu:
- Tiếc là học chưa được hai tuần cậu í chuyển trường, tới giờ tao với cậu chưa gặp nhau lần nào nữa.
Mỹ liền hỏi:
- Vậy cậu đó có đem vật gì ra để làm kỉ niệm không? Giống trong truyện sau bao năm nhờ vật đó mà nhận ra nhau á!
Tớ gãi gãi đầu, cười khổ:
- Không có đâu, gặp lần cuối còn chưa có huống chi là đồ kỉ niệm. Có khi chừng ấy năm, tao với cậu í không nhận ra nhau nữa là...
Đúng là có hơi tiếc hùi hụi, nhưng mà bản thân tớ đâu phải nữ chính đâu. Người gặp người, qua rồi thì quên nhau ấy mà.
Năm nay tớ lớp 9, là thời kì mà mọi học sinh gấp gáp ôn thi vào cấp 3. Trường cấp 3 của tớ thì khác, họ sẽ tính điểm đầu vào thay vì điểm thi chuyển cấp.
Ví dụ nha, năm đó bạn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862860/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.