- Sao vậy Quyên, mày không tâm sự gì mà một mình đi đến bước này nghỉ học bỏ tụi tao hả?
Châu chống nạnh trách nó, Quyên cúi gầm mặt không nói câu gì. Biết thế Nguyệt kéo Châu ra chỗ khác, để bọn tớ an ủi.
- Mẹ mày là người xấu hả?
Tớ cất lời, nắm lấy tay Quyên. Quyên trìu mếm nhìn tớ, ánh mắt bất đắc dĩ lắm:
- Bà ấy không phải mẹ tao, mẹ tao mất lâu lắm rồi.
Gia Linh hỏi:
- Vậy bà đó là mẹ kế hả?
Quyên gật đầu. Chuyện mẹ ghẻ con chồng thì thiếu gì, bên nào đủ ghê gớm thì kẻ tổn thương là đối phương. Ở trường hợp này có lẽ bà mẹ kế đó chiếm thể thượng phong rồi.
Tất cả bọn tớ đều là học sinh, cái chuyện liên quan tới cơm áo gạo tiền quả thực chưa từng suy nghĩ quá nhiều.
Muốn khuyên cậu rời nhà để tiếp tục đi học, nhưng tiền đâu mà vừa đóng học vừa sống. Có lẽ lúc đó áp lực của cậu còn nhiều hơn nữa. Mà để cậu sống trong gia đình đáng sợ qua cách mẹ kế đối xử với cậu thực chẳng tốt đẹp gì, cậu đã phải chịu đựng rất nhiều.
Muốn nói gì đó lại không thốt ra được, bọn tớ chỉ có lời hão huyền thôi chứ thực tế phũ phàng hơn rất nhiều mà Quyên phải đối diện.
Tớ cuộn chặt tay, lấy sức tát vào mặt cậu một cái rõ đau. Tiếng to đến nỗi ai cũng bất ngờ và bản thân tớ cũng vậy, Quỳnh Anh quay người ôm lấy bảo vệ Quyên, ngỡ ngàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862777/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.