Tạ Tiêu đưa thư tới xong thì luôn luôn để ý vẻ mặt của Lý Thuần Nhất.
Sắc mặt nàng bỗng nhiên trầm xuống, giống như đang đón đầu một chậu nước lạnh vừa bị tạt tới, đôi chân rét buốt cũng dần ấm lên. Nước vừa đục vừa bẩn đến mức chịu không nổi. Có con rắn nước vừa mới kết thúc giấc ngủ mùa đông, vẫn còn bơi lội trong dòng nước. Lý Thuần Nhất nhíu mày, phản ứng cực nhanh. Nàng cúi đầu, đưa tay vào trong nước để dò xét, bóp chặt lấy con rắn nước đang cắn mình.
Máu hòa lẫn vào trong làn nước đục khiến không một ai nhìn rõ. Nàng nắm con rắn vừa bắt được từ trong nước, đưa cho Tạ Tiêu, chỉ nói “Nấu một nồi canh rắn” rồi xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Lá thư ướt nhẹp được giấu trong tay áo. Giữa đất trời mịt mờ, nước triều càng lúc càng dâng cao trầm trọng, bước vào giữa con nước đó, những tiếng rên rỉ, than thở không ngừng vang lên, tựa như nước triều chẳng bao giờ chấm dứt, luôn chực chờ xông tới.
Màn bụi mờ tuyệt vọng bao lấy toàn bộ phủ Tề Châu, mới đầu xuân mà sét đã giáng từng trận, mưa đá lẫn nước mưa rơi xuống tới tấp, vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong, quay về đã thấy bừa bộn, ẩm ướt. Lúc Lý Thuần Nhất quay về phủ Đô đốc, đám người hầu mặt ủ mày ê, rối tinh rối mù hết cả, bọn họ lo sợ mình bị quở trách nên xách nước ào ào để cọ rửa.
Công việc ở phần hiên phía trước nhà lưỡng vu* lại càng bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nu/2539519/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.