"Bà xã à, bà vội vã trở về chỉ để nhìn con dâu một cái thôi à?" Ba Khương hỏi.
Ba Khương mẹ Khương vừa xuống máy bay đang ở trong thang máy đi lên khu nhà của con trai cả bọn họ.
Mẹ Khương đang sửa soạn bản thân, bà muốn tạo ấn tượng tốt với con dâu của mình, nghe vậy thì dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép liếc ba Khương một cái.
"Thằng cả cứ giấu ảnh con dâu không cho chúng ta xem, ngay cả chuyện của con dâu cũng nói được có mấy câu, tôi sợ thằng cả không chịu nổi chuyện chúng ta giục nó kết hôn nên mới nhân lúc chúng ta không ở trong nước, gạt chúng ta chuyện có con dâu."
Ba Khương suy nghĩ một lát, dựa theo tần suất mỗi ngày gọi điện giục kết hôn của vợ mình thì thằng cả đúng là có thể làm ra loại chuyện đó.
"Nếu bà cảm thấy thằng cả gạt chúng ta thì sao bà còn sửa tóc làm gì?"
"Xem đầu óc của ông sao mà khờ quá, dù tỷ lệ có là một phần một ngàn thì tôi cũng không thể để ấn tượng xấu với con dâu được."
Mẹ Khương nói thêm: "Em đã hỏi nó rồi, hôm nay thằng cả bị bệnh không có đi làm. Cho nên nếu có con dâu thật thì nhất định là nó đang chăm sóc thằng cả."
Thang máy dừng lại, hai người đi ra ngoài.
"Nếu nó dám gạt tôi, tôi sẽ bắt nó xem mắt ba lần một ngày, cũng không ảnh hưởng tới công việc nó lắm."
"Ding dong! Ding dong!"
"Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?"
Khương Doanh mở cửa ra, anh cảm thấy bó tay, chuyện đánh úp bất ngờ này nhất định là ý của mẹ anh.
Mẹ Khương hiếm khi thấy thằng cả nhà mình mà vui như vậy, trong lòng vui vẻ, bà đẩy thằng cả ra rồi đi vào trong, "Con dâu ở đâu nào? Ra đây cho mẹ nhìn xí!"
Khương Doanh đi theo Khương mẫu hậu vào trong, "Mẹ à, em ấy không có ở đây mẹ đừng tìm nữa."
"Vậy vậy nhiều đồ ăn như này mà chỉ có một người ăn à?" Mẹ Khương nhìn mấy cái hộp đồ ăn là biết cho hai người ăn, "Con nói xem, có phải con không cho con dâu gặp ba mẹ không?"
Ánh mắt Khương Doanh liếc về phía phòng ngủ một cái, "Không phải mà, em ấy thật sự không có ở đây."
"Không ở đây? Vậy dấu hôn trên cổ con là chó cắn hả?"
Bước chân của mẹ Khương lập tức chuyển hướng đến phòng ngủ, hứ muốn lừa bà à, không có cửa đâu.
Khương Doanh sờ sờ cổ mình, trên mặt hiện lên ý cười.
Mẹ Khương đi rồi, ba Khương vỗ vỗ vai con cả của mình, "Tên nhóc thúi, không tệ nha, con dâu của ba thế mà ở đây thật."
Sao đó lại đổi giọng, "Nhưng con không theo đuổi được vợ cũng không thể tính kế vợ ba như vậy được, lần sau không được như thế nữa."
Khương Doanh cũng không nhân nhượng gì, "Nếu ba mà chịu quay về quản lý công ty thì sao con theo đuổi vợ không thành được."
Ba Khương vờ như không nghe thấy, khó khăn lắm mới vứt cục khoai lang nóng bỏng tay cho thằng cả, còn lâu ông mới cầm lại.
Bên phía Lam Diễm, bốn phía tủ quần áo im ắng, y buồn bực không thôi, không hiểu sao bản thân vừa thấy chú dì thì liền chột dạ núp đi, cảm giác muốn chui ra cũng không chui ra được.
Y chỉ cần nói tên biến thái bị bệnh, Nguyễn Nguyễn bảo cậu đến mua thuốc là có thể thành công bưng bít cho qua, nhưng cố tình y lại trốn đi.
Im lặng như vậy, không biết bên ngoài thế nào?
Lam Diễm còn đang suy nghĩ lung tung, cửa tủ trước mặt bỗng nhiên mở ra, "Con dâu, con là..... Diễm Diễm?!"
Mười phút sau, bốn người ngồi trong phòng khách.
Lam Diễm thường đến nhà Khương Nguyễn tìm cậu đi chơi, ba mẹ Khương đương nhiên biết y, chỉ có Khương Doanh sống ở bên ngoài nên trước giờ chưa từng gặp.
Cho nên khi mẹ Khương nhìn thấy con dâu trong tủ quần áo biến thành Lam Diễm thì ngạc nhiên không thôi, "Diễm Diễm, con với thằng cả nhà bác ở bên nhau à?"
Không đợi Lam Diễm lên tiếng, Khương Doanh lập tức tiếp lời mẹ Khương, "Đúng vậy, người lần trước con nói muốn kết với ba mẹ chính là Diễm Diễm."
"Không phải!" Lam Diễm vội vàng phản bác, nhưng bên cạnh lại có một người đang canh phá đám, y vắt hết óc cũng không nghĩ ra cái cớ phản bác nào.
Biểu hiện này của y trong mắt mẹ Khương là y còn trẻ, không muốn kết hôn sớm như thế cho nên mới ấp úng như thế, bà hiếu ý nên nói: "Diễm Diễm mới mười tám tuổi, chuyện kết hôn không cần vội."
Nói xong bà trừng thằng cả nhà mình: "Sao mẹ lại không biết con lại cầm thú như vậy, Diễm Diễm mới mười tám tuổi đã bị con xuống tay, tuổi này của con lớn thêm chút nữa là có thể làm ba của Diễm Diễm luôn rồi."
Khương Doanh: "........."
Lam Diễm: "Phụt!"
Ba Khương: "Nguyễn Nguyễn của chúng ta cũng mới mười tám tuổi thôi."
Mẹ Khương liếc qua một cái, ba Khương ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Còn nữa, thằng cả, Diễm Diễm còn đang học trên trường, con kiềm chế một chút đừng có quấn lấy Diễm Diễm mãi."
Lam Diễm nhìn theo hướng mắt của mẹ Khương, thấy trên cổ biến thái có một dấu răng, y lập tức đỏ mặt.
Dù sao mặc kệ Lam Diễm có giải thích như thế nào, mẹ Khương cũng coi bọn họ là một đôi. Tuy rằng chênh lệch 10 tuổi có chút lớn nhưng chỉ cần cả hai yêu nhau thì chuyện này không thành vấn đề.
Hơn nữa mẹ Khương rất thích Lam Diễm, hiện tại y trở thành con dâu tương lai của mình, bà càng nhìn càng thêm thích.
"Ông tự về nhà đi, tôi đi tìm mẹ Diễm Diễm uống trà, sắp thành thông gia rồi, phải tạo quan hệ tốt một chút."
Sau khi rời khỏi nhà, mẹ Khương bỏ ba Khương lại, tâm trạng phấn khởi tìm mẹ Lam ôn chuyện.
Lam Diễm thì lẳng lặng rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Khương Doanh gọi điện cho trợ lý, "....... Tôi nghe lời cậu hở chút là trêu chọc em ấy. Nhưng em ấy không xấu hổ mà lại còn tức giận, như thế là sao?"
————
Trong thời gian bạn thân của mình biến thành chị dâu, Khương Nguyễn và Tạ Phong đã đứng đợi ở vườn hoa một lúc lâu.
Khương Nguyễn muốn giúp đỡ nhưng Tạ Phong kiên quyết không cho, hắn dùng cỏ bện thành một cái vòng tay dỗ dành bạn trai nhỏ qua ngồi ở một bên, mua ô che nắng cùng một đống đồ ăn vặt cho cậu, trông hệt như đi dã ngoại.
Ông lão mắt nhắm mắt mở chỉ giám sát mỗi Tạ Phong, đề phòng hắn lười biếng.
Khương Nguyễn thì xót bạn trai, hết lau mồ hôi lại đút nước khiến Tạ Phong sướng rơn, cảm thấy cây cỏ trong tay đều là hương vị của hạnh phúc.
"Ông ơi, ông uống chút nước không?" Khương Nguyễn cầm một chai nước khoáng trong tay, ngượng ngùng hỏi.
Vừa rồi ở phòng hẳn là cậu dọa người ta rồi, còn không xin lỗi đàng hoàng nữa. Vì thế khi thấy ông lão nuốt nước bọt thì cậu nhanh chóng cầm nước qua hỏi han.
Ông Trương có chút vừa mừng vừa lo, cháu nhỏ này không sợ ông nữa à?
"Cảm ơn cháu nhỏ nhé."
Thấy ông lão nhận nước, Khương Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy thêm đồ ăn vặt lại ngồi chung với ông lão.
"Ông ơi, cái này ngon, ông ăn ạ"
"Được."
"Ông ơi, vườn hoa lớn như thế này một mình ông chăm sao ạ?"
"Đúng vậy, ông thích một mình, thanh tịnh tự do, ông không thích có người quấy rầy."
Tạ Phong vừa quay đầu đã nhìn thấy bạn trai nhỏ của mình và ông lão ngồi chung với nhau, thoạt nhìn trò chuyện còn rất vui vẻ, hắn cười cười rồi cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ.
"Cháu nhỏ, lại đây tưới nước giúp ông." Ông Trương cầm hai ống nước nói với Khương Nguyễn.
Khương Nguyễn chạy tới mở vòi nước ra, học cách ông lão dạy tưới nước, dòng nước lập tức trở nên vừa nhỏ vừa nhanh.
Khương Nguyễn thấy Tạ Phong nhổ cỏ đưa lưng về phía mình, ác ma nhỏ lại xuất hiện.
Tạ Phong cảm thấy phía sau lưng bỗng lành lạnh, vừa quay đầu liền bật cười, "Em giỏi nhỉ, xịt nước anh, em chờ đó."
Khương Nguyễn cười ha ha cầm ống nước xịt hắn, đến khi thấy hắn cũng cầm một cái ống nước lên mới vội vàng chạy trốn.
Bên phía Tạ Phong vừa thông nước xong thì Khương Nguyễn liền gặp họa, chạy đông trốn tây cũng không tránh được, không hề có chút sức phản kháng.
"Người đối diện nghe đây, nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng nếu không ta sẽ cầm ống nước xịt ướt cả người em luôn."
"Thế chết không theo!"
Sau đó bị xối ác hơn.
Ông Trương nhìn không nổi, "Cháu nhỏ, ông đến giúp cháu đây,"
Thế cục biến thành một đánh hai, Tạ Phong vẫn không rơi xuống thế hạ phong.
Khương Nguyễn lại nghĩ ra một ý xấu, lén âm mưu với ông Trương sau đó chạy vọt lên.
"Anh ơi, quyết một trận tử chiến!"
"Đến đây."
Bọt nước văng khắp nơi, trong vườn hoa hệt như có một trận mưa nhỏ, nhưng rất nhanh lực nước đã không được bằng một nửa.
"Cháu nhỏ, tốt lắm, cháu lên nhanh!" Ông Trương giơ ống nước đã ngắt van lên.
Tướng quân Khương thuận thấy thế phản kích, dựa vào chênh lệch hỏa lực thật lớn ép địch bỏ trốn mất dạng, một đòn liền chiến thắng.
Đến cuối cùng, quần áo ba người đều ướt nhem.
Khương Nguyễn và Tạ Phong định cáo từ, ông Trương bảo bọn họ đợi một chút, sau đó lấy từ phòng ra một quyển tập và album ảnh hoa khô, trong tập toàn là hoa khô, album ảnh hoa khô được làm cực kỳ xinh đẹp.
Đưa hoa khô xinh đẹp và album ảnh cho Khương Nguyễn xong, Tạ Phong vươn tay ra: "Lão cũng khách sáo quá đấy."
Ông Trương né tay hắn: "Cậu làm gì, mấy thứ này đều cho cháu nhỏ, không có phần của cậu đâu."
"Xí, thật nhỏ mọn."
Ông Trương: "........." Lại muốn đánh người.
Trên đường trở về, hai người khoác khăn tắm trắng, cả người ướt đẫm thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trời đã chuyển tối, Khương Nguyễn ngồi trên xe Tạ Phong thuê, bọn họ muốn đi xem biển.
"Anh ơi, anh có hộ chiếu không?"
"Lên xe rồi mới hỏi, muộn rồi, cho dù không có hộ chiếu em cũng không thể xuống." Tạ Phong cài dây an toàn, khóa cửa xe lại.
"Oa, em sợ lắm á."
"Làm có lệ quá."
Ánh trăng theo xe của bọn họ ra tới bờ biển, chiếu sáng trên mặt biển, Tạ Phong chọn một chỗ ít người dừng lại.
"Nguyễn Nguyễn, cởi giày đi."
"Hỏ?"
Tạ Phong cởi giày cho cậu, dẫn cậu đi xuống biển.
"Oa!" Khương Nguyễn ngạc nhiên, "Anh ơi, nước biển ở đây phát sáng!"
Trên mặt biển có rất nhiều điểm sáng, đá chân một cái, nước biển cuồn cuộn phát ra những ánh sáng màu xanh lam, tựa như tiến vào thế giới hiệu ứng đặc biệt, như mộng như ảo.
Khương Nguyễn cực kỳ hưng phấn, cậu chạy một vòng trong nước, lúc trở về còn thở phì phò, "Anh ơi, sao nước biển lại phát sáng vậy ạ?"
Tạ Phong đá chân một cái, nước biển tóe lên một màu xanh lam, "Không phải biển phát sáng, là tảo biển đang phát sáng."
"Oa, thật thần kỳ!"
"Nguyễn Nguyễn, nhìn này."
Tạ Phong nhặt một hòn đá nhỏ lên, hắn điều chỉnh góc độ xong thì ném hòn đá ra ngoài, hòn đá đập trên mặt biển một đường sáng màu xanh lam, tạo ra một đường hoa lam.
"Em cũng muốn thử."
Khương Nguyễn học theo động tác của Tạ Phong ném đá ra biển. Nhưng hòn đá chỉ tạo trên mặt biển một bông hoa sóng rồi biến mất tăm.
"Ha ha anh dạy em."
Tạ Phong làm lại một lần nữa, tiếc là Khương Nguyễn vẫn không học được nên đành thôi.
Tạ Phong cầm năm hòn đá ném ra biển, mặt biển lập tức sáng lên năm con đường xanh, chiếu sáng bóng tối phía trước.
"Anh giỏi quá đi à." Khương Nguyễn dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, cảm thấy anh bạn trai của mình bây giờ hệt như nước biển vậy, đều đang phát sáng.
"Anh ơi, em muốn hôn anh."
Không đợi Tạ Phong phản ứng lại, Khương Nguyễn đã hôn lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]