Mục Cường thấy anh Phong mình lại vào thêm một quả, người đội bạn và người đội mình đã tả tơi cũng không buồn cứu vãn nữa, tiếng reo hò trên khán đài như làn sóng kéo đến ngày một cao.
Chậc chậc chậc, trước mặt anh dâu, anh Phong xem ra cũng phong độ ra phết.
Mục Cường quay sang đang định khen anh Phong trước mặt anh dâu vài câu thì thấy cảnh anh dâu của cậu đang nước mắt dàn dụa nhìn anh Phong, lập tức sợ đến mức tim muốn ngừng đập. Đam Mỹ Hài
"Trời má! Anh dâu, anh đừng khóc mà, có chỗ nào không thoải mái hay đứa nào khiến anh chướng mắt thì cứ nói, em xử nó cho anh luôn! Ngàn vạn xin anh đừng rơi lệ mà!"
Mục Cường tay chân lóng ngóng, cả buổi đến tờ khăn giấy lau nước mắt cũng không tìm thấy.
Khương Nguyễn cúi đầu xuống, tâm trạng cậu bộc phát có hơi mất kiểm soát, càng muốn kiểm soát, nước mắt lại càng không thể ngừng.
Nước mắt vẫn rơi, cậu lại không nói lời nào.
Mục Cường đến mồ chôn của mình ở đâu cũng đã chọn xong rồi.
"Anh dâu đừng khóc nữa, anh Phong mà thấy thì em bị chặt thành tám khúc là cái chắc. Em với anh Phong nương tựa nhau đồng cam cộng khổ biết bao năm như vậy, anh Phong luôn xem em như là máu mủ ruột rà, không ngờ rằng hôm nay anh Phong lại phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
"Tiểu Cường này chết không nhắm mắt mà!"
Mục Cường đấm thụp thụp vào ngực mình hai cái thiếu điều muốn hộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nhoc-dang-yeu-cua-trum-truong-sieu-bam-nguoi/3327282/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.