Khương Nguyễn không nhận ra ngữ khí nồng nặc giấm chua của hắn, vẫn vô tư khoác lấy tay hắn "chất vấn": "Sao anh không trả lời tin nhắn của em chứ, em nhớ anh lắm luôn, vừa tan học liền tới tìm anh này."
Tạ Phong đáp lại qua loa: "Không nhìn thấy tin nhắn."
Câu trả lời này vừa nghe đã biết không phải thật, thế nhưng Khương Nguyễn lại tin, cho rằng hắn thật sự không thấy tin nhắn của cậu, còn đặc biệt dặn dò hắn: "Vậy sau này anh phải nhớ xem tin nhắn em gửi cho anh nhá, không thấy cũng không nghe được giọng của anh, em sẽ nhớ anh đến mức ăn không nổi cơm mất."
Cái miệng nhỏ này quả là lời đường mật nào cũng nói ra được, Tạ Phong nghĩ đến bản thân từng nếm thử cái miệng nhỏ ngọt hơn mật này lại cảm thấy cổ họng khô khốc đến bốc khói, hắn nghiêng đầu uống hết một chai nước lạnh mới đè nén được hơi lửa đang chờn vờn ở đầu tim xuống.
Tạ Phong: "Tôi rất bận, sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không ở trường đâu."
Khương Nguyễn: "Không sao, em có thời gian, em ở bên anh là được mà."
"Xùy, có thời gian thì đi với anh bạn thời thơ ấu của cậu ấy."
Khương Nguyễn cuối cùng cũng phát giác ra bất thường của hắn, nhưng vẫn ù ù cạc cạc không hiểu gì, "Anh bạn thời thơ ấu gì cơ?"
"Không phải phải đi học với anh bạn thời thơ ấu của cậu ư, hừ, rõ ràng cũng chẳng phải chung ngành, mà còn phải ngồi cùng một lớp, tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nhoc-dang-yeu-cua-trum-truong-sieu-bam-nguoi/3327281/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.