"Xin hỏi… ông tìm ai?" Nhìn nam nhân trước mặt, Tiểu Sách vẫn lễ phép hỏi thăm.
"Tôi đến tìm cậu đó, Lâm Tiểu Sách!" Ngữ khí khẳng định khiến Tiểu Sách càng thêm giật mình, "Ông tìm tôi? Thế nhưng tôi không biết ông, còn nữa tại sao ông lại biết tên của tôi?"
"Có thể mời tôi vào phòng rồi nói được không, cậu cũng biết người đã có tuổi, đi đứng không quá thuận lợi."
"Oh, mời vào." Tiểu Sách hoàn toàn không đề phòng mà tránh sang một bên mời Hác Bằng vào nhà.
"Uh, ông tìm tôi có việc sao." Tiểu Sách hỏi Hác Bằng vừa vào cửa liền nhìn trái nhìn phải.
Xác định trong nhà không có ai, lúc này Hác Bằng mới mở miệng nói, "Tôi là cha của Hác Giai."
"A…" Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Tiểu Sách liền thay đổi một chút, hai tay cũng không tự chủ được mà đan chặt vào nhau. Thấy tình hình như vậy, Hác Bằng yên tâm cười cười, ban đầu còn tưởng rằng Lâm Tiểu Sách này rất khó đối phó, kết quả là vừa thấy vượt qua tưởng tượng của mình.
"Hôm nay tôi tới đây, là muốn kêu cậu chia tay Trần Nghệ Phong!" Hác Bằng đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình.
"Xin lỗi… thực sự xin lỗi…" Tiểu Sách cúi đầu nói, "Xin lỗi… tôi không thể… tôi không làm vậy được… xin lỗi"
Hác Bằng có chút tức giận, theo ông thấy, đơn độc đàm phán với Lâm Tiểu Sách so với việc tìm người đến đánh nó một trận có tác dụng hơn nhiều, huống chi một thằng nhóc con cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mot-kim-cong-te/2742307/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.