Hôm nay hình như cô ra ngoài rất vội, căn bản không kịp thay quần áo, trên người cô vẫn còn đang mặc một chiếc váy lụa dài màu đen.
Mái tóc dài buông xõa ngang vai...
Lười biếng đến mức không tưởng nổi.
Bùi Thanh Thiển nhận ra hai người họ đang nhìn mình liền bèn chỉ sang bên cạnh: "Hình như hai người vẫn chưa nói xong phải không? Vậy tôi qua bên kia đợi trước nhé? Lúc nào hai người nói chuyện xong thì qua đó gọi tôi?"
Cô vừa đến đã thấy hai người họ hình như đang cãi nhau, cô còn chưa kịp trốn thì đã bị Mộ Diễn Chi phát hiện.
"Không cần!" Mộ Diễn Chi không muốn để cho Bùi Thanh Thiển hiểu lầm: "Anh và cô ấy..."
“Tôi hiểu mà.” Bùi Thanh Thiển ngắt lời anh.
Hai người họ là người yêu từ khi còn trên ghế nhà trường đến khi tốt nghiệp, cho dù không liên lạc 5 năm nhưng tình cảm giữa hai người họ vẫn rất tốt.
Bây giờ khó lắm mới gặp lại nhau, có vài lời muốn nói chuyện riêng với nhau cũng hợp tình hợp lý.
Bùi Thanh Thiển có thể hiểu được, cô lùi hai bước về phía sau: "Thực ra lần này tôi tới đây cũng là muốn tìm Joanna. Nếu anh ngại việc tôi ở bên cạnh, tôi cũng có thể..."
“Không ngại!” Mộ Diễn Chi vội vàng lắc đầu: “Bà xã, anh thật sự không có nói những chuyện không thể nghe với cô ta.”
"Nửa đêm, nam nữ độc thân ở ngoài đường, còn không nói chuyện riêng tư ..." Bà nội nghe lời giải thích của Mộ Diễn Chi liền tức giận hỏi: "Cháu coi bà là trẻ lên ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937360/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.