“Dù sao cũng tốt hơn tổng giám đốc Mộ.” Dụ Hoa Đình bình tĩnh bác lại: “Không quan tâm vợ mình, chỉ quan tâm mối tình đầu.”
Mộ Diễn Chi muốn phản bác lại nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng đành phải nuốt vào…
Vì anh bỗng nhận ra, Dụ Hoa Đình nói rất đúng.
Sống chung với Bùi Thanh Thiển mấy năm nay, công việc anh rất bận, ngay cả thời gian nghỉ cũng eo hẹp…
Khỏi nói đến chuyện quan tâm Bùi Thanh Thiển.
“Này này!” Cố Thừa Viễn phát hiện thấy mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng nồng nặc, chỉ sợ tiếp tục nói chuyện tiếp, hai người này lao vào đánh nhau luôn…
Anh ta lại đưa đẩy chủ đề về ăn cơm: “Hẳn là chúng ta nên nói chuyện ăn cơm trước thì hợp lý hơn?”
“Hình như hai người này không muốn ăn.” Bùi Thanh Thiển muốn rút tay ra.
Mộ Diễn Chi lại cầm chặt lấy.
Bùi Thanh Thiển ngạc nhiên nhìn Mộ Diễn Chi.
Mộ Diễn Chi quay mặt đi: “Là anh ta không muốn.”
“Tôi muốn mọi người ăn vui vẻ chút thôi mà.” Dụ Hoa Đinh đã đạt được mục đích nên cũng chuyển sang bàn chuyện ăn gì: “Thanh Thiển không ăn được cay, vậy chúng ta ăn gì đó thanh đạm chút?”
Nói xong, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn hai người nắm tay…
Cô dùng cách này để ám chỉ anh ta và cô không thể sao?
Trong lòng Dụ Hoa Đình tràn ngập sợ hãi, con ngươi tối tăm u ám.
Trước kia cô chưa kết hôn, anh ta tỏ tình với cô, cô từ chối.
Bây giờ cô sắp ly hôn…
Mà vẫn giữ khoảng cách với anh ta, không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937350/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.