Cố Thừa Viễn nhoài người qua ghế phụ, thò đầu hỏi: “Gì thế?”
Vừa dứt lời, cằm của anh ta đột nhiên bị nắm lấy, anh ta chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì hơi thở ấm áp đã phả vào mặt.
Anh ta kinh ngạc quay đầu.
Bùi Thanh Thiển thả anh ta ra, đứng thẳng người: “Có phải hay hơn cách của anh không?”
"Không hẳn.” Cố Thừa Viễn đưa tay vuốt mặt mình: “Nếu đã quyết định sấn tới, sao không dứt khoát hôn luôn?”
Anh ta vừa mới cảm nhận rõ ràng, Bùi Thanh Thiển cách anh ta rất gần.
Trong mắt người ngoài thì giống như đã hôn nhau rồi.
Nhưng thực tế lại chưa.
"Không phải tôi sợ mai này anh muốn tái hợp với cô bạn gái cũ đã mang thai kia sao...” Bùi Thanh Thiển mỉa mai sâu sắc: “Khó giải thích ấy mà?”
"Mẹ nó!” Cố Thừa Viễn không kìm được chửi tục.
Quả nhiên không nên để Bùi Thanh Thiển biết chuyện đó!
Bùi Thanh Thiển thấy anh ta cam chịu, cô vui vẻ xua tay, sau đó xoay người, chậm rãi lên lầu.
Cố Thừa Viễn ngồi một mình trong xe, ngón tay cảm nhận được hơi thở của Bùi Thanh Thiển ở khoảng cách gần, đôi mắt đa tình của anh ta ngập tràn ý cười.
Hơi thở của cô giống như con người cô vậy...
Dịu dàng.
Trên lầu.
Bùi Thanh Thiển thay dép lê, vừa khéo gặp được mẹ mình đang cầm hộp giữ nhiệt, chuẩn bị rời đi, cô nghiêng người nhường chỗ cho mẹ.
Mẹ Bùi nhìn thấy cô thì liên tục dặn dò: “Con đợi mẹ một lát!”
"Dạ.” Bùi Thanh Thiển để túi xách xuống, tiện tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937330/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.