"Để hôm khác đi!" Bùi Thanh Thiển cảm thấy mình và Mộ Diễn Chi không còn chuyện gì để nói, huống hồ hôm nay cô còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý.
"Cũng được." Mộ Diễn Chi lùi lại một bước, đang chuẩn bị trao đổi thời gian cụ thể với Bùi Thanh Thiển thì cô đã vặn ga xe đạp điện, biến mất dưới tầm mắt của anh.
Lời muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng, phun không ra nuốt không trôi.
Anh nhìn xung quanh.
Lúc này đã là đêm khuya, trong bệnh viện, trừ anh ra thì chẳng còn ai, vô cùng vắng vẻ.
Anh càng thêm phiền muộn, trước đây lúc anh bận rộn, người khác xin gặp anh, xin anh có thể cho họ mấy phút để họ có thể trình bày hết thiết kế của mình.
Anh cảm thấy lãng phí thời gian, một giây đồng hồ cũng không muốn cho nhiều.
Bây giờ trời đất xoay chuyển...
Anh muốn được ở chung với Bùi Thanh Thiển một lúc, nhưng Bùi Thanh Thiển lại chẳng thèm nói nhiều hơn với anh dù chỉ một câu.
Mộ Diễn Chi sờ mũi một cái, sau đó lái xe về công ty.
Nhà Bùi Thanh Thiển cách bệnh viện cũng không xa, đi về nhà cùng lắm cũng chỉ mất mười lăm phút, cô đi vào trong nhà, đang chuẩn bị nói chuyện chuyển trường với Bùi Thanh Mạch thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn màn hình điện thoại, là bố Cố Thừa Viễn gọi tới, cô bèn vỗ vai Bùi Thanh Mạch và nói: "Em đi tắm trước đi."
Bùi Thanh Mạch ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."
Bùi Thanh Thiển ngồi xuống ghế sa lon và nghe điện thoại: "A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937290/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.