"Nhưng tôi thích cô, chứ không bảo cô sỉ nhục tôi." Bỏ lại một câu này, Mộ Diễn Chi không thèm để ý tới Joanna nữa, nhanh chóng đi ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Toàn thân Joanna mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Làm sao bây giờ...
Mộ Diễn Chi biết hết rồi.
Mười giờ tối.
Hầu như tất cả mọi người trong bệnh viện đều đã rời đi, chỉ còn lại bệnh nhân và giường bệnh.
Bùi Thanh Thiển thấy cũng đã muộn, bèn thu dọn hộp cơm, chuẩn bị dẫn Bùi Thanh Mạch về nhà.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Mộ Diễn Chi xách hai hộp bánh kem và một đống thuốc bổ đi vào phòng bệnh, đưa tới trước mặt mẹ Bùi: "Mẹ."
"Bố con bé không ăn được mấy cái này đâu." Kể từ khi biết Bùi Thanh Thiển muốn ly hôn với Mộ Diễn Chi, mẹ Bùi không còn muốn vui cười gì với Mộ Diễn Chi nữa: "Hay là cậu cầm về đi?"
Mộ Diễn Chi không ngờ lại bị từ chối, nhất thời ngây người tại chỗ, quay đầu nhìn Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển buồn cười nói: "Mẹ, anh ấy đưa qua đây cũng không dễ dàng gì, hay là cứ lấy đi."
Mẹ Bùi thầm nghĩ, nó dễ hay không dễ thì liên quan gì tới mẹ?
Nhưng nhìn vẻ mặt của con gái, dù sao bà cũng không thể làm con gái khó xử được, bèn bĩu môi, nhận lấy mấy thứ Mộ Diễn Chi mang tới, máy móc nói cảm ơn một tiếng, sau đó đặt đồ đạc lên đầu giường.
Mộ Diễn Chi thấy thế, tâm trạng cũng tốt lên.
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937289/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.