"..." Cố Thừa Viễn nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển, lưỡng lự hồi lâu mới nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng mình: "Tình hình kinh tế của cô cũng không dư dả, vậy tại sao cô còn muốn ký vào cái đơn ly hôn khắc nghiệt kia?"
"Tôi không muốn nợ anh ấy." Bùi Thanh Thiển thẳng thắn nói: "Năm đó vốn dĩ anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi lại dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến anh ấy kết hôn với tôi, trở thành chồng tôi..."
Tuy cô đang nở cười, nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo: "Đấy cũng coi như là tôi nợ anh ấy, nếu lúc ly hôn mà còn đòi hỏi nhiều thì trong lòng tôi sẽ rất áy náy."
"Cô dùng đủ thủ đoạn để kết hôn với cậu ta?" Hình như Cố Thừa Viễn ngửi thấy một thông tin bát quái.
Chuyện này là thật à?
Sao anh ta chưa từng nghe thấy Mộ Diễn Chi kể chuyện này?
"Ừ." Bùi Thanh Thiển cản chiếc xe kế tiếp lại, không định kể rõ ràng cho Cố Thừa Viễn mà cùng Bùi Thanh Mạch lên xe, rời khỏi bệnh viện.
Chiếc xe nhập vào đường cái.
Cố Thừa Viễn một mình đứng tại chỗ nghi hoặc.
Năm đó không phải Mộ Diễn Chi bị ép buộc nên không còn cách nào khác mới chọn bừa một người phụ nữ và kết hôn sao?
Sao vào miệng Bùi Thanh Thiển lại thành cô ấy dùng đủ thủ đoạn để kết hôn rồi?
Trực giác của Cố Thừa Viễn nói cho anh ta biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, câu chuyện bát quái này quấy nhiễu đầu óc của Cố Thừa Viễn, anh ta điên cuồng liên hệ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937282/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.