Cố Thừa Viễn rủ mắt, trong lòng đã có đáp án.
"Tối hai đứa quay lại thì nhớ cẩn thận chút." Mẹ Bùi mở cửa phòng bệnh ra và dặn dò.
"Vâng." Hai người cùng nhau về nhà, căn bản không có khả năng gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng Bùi Thanh Thiển biết mẹ chỉ là lo lắng cho mình nên cũng không phản bác, cười đáp lời rồi đứng lại trước cửa, xoay người nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ muốn ăn gì để con về nấu cho mẹ."
Cô nhớ, lúc cô về nhà, mẹ vừa mới nấu cơm, còn chưa kịp ăn.
Bây giờ đã đi đi lại lại ở bệnh viện lâu như vậy, chắc chắn đã đói rồi.
"Gì cũng được." Mẹ Bùi cũng không kén chọn.
"Vâng."
Sau khi tạm biệt mẹ, Bùi Thanh Thiển và Bùi Thanh Mạch cùng rời khỏi bệnh viện.
Cố Thừa Viễn phát hiện cô ấy cứ coi như mình không tồn tại bèn chủ động đuổi theo và đứng bên phía tay phải của Bùi Thanh Thiển, anh ta nói: "Nghe nói cô không đủ tiền trả tiền viện phí cho bố à?"
Người ta đã hỏi thăm tường tận, còn nói ra những lời này, chứng tỏ người ta quả thực đã biết về tình hình của bố cô.
Bùi Thanh Thiển cũng không có ý định giấu giếm: "Còn thiếu hơn mười vạn."
"Tôi đã giúp cô bù vào rồi." Cố Thừa Viễn giải thích rõ mục đích tới của mình.
Bùi Thanh Thiển khựng lại, nhìn Cố Thừa Viễn.
Tại sao anh ta phải giúp cô bù số tiền này?
Cố Thừa Viễn tiếp tục bổ sung: "Nhưng mà có người đã giúp cô bù số tiền này vào trước tôi rồi, cô có biết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937281/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.