Chương trước
Chương sau
Mộ Diễn Chi lười nói chuyện với Joanna, bèn trực tiếp gọi điện thoại bảo vệ, bảo bảo vệ "mời" cô ta đi ra ngoài.
Sau khi không còn ai trong phòng làm việc nữa, anh mới ngồi trên ghế sô pha lặng lẽ thưởng thức trà.
Thật ra hai ngày nay công việc của anh rất ít, gần như là không có, nhưng anh cũng không hiểu rõ vì sao, nói chung là trong khoảng thời gian này thà anh ngồi ngẩn người cũng không muốn ở cạnh Joanna thêm một giây phút nào.
Có lẽ là đúng như Joanna nói, anh vẫn còn hận chuyện năm đó lúc anh bị bức hôn thì cô ta lại bỏ anh lại một mình và xuất ngoại?
Mộ Diễn Chi quay đầu nhìn chằm chằm ghế xoay, nhìn một hồi, sau đó thì gọi một cuộc gọi nội bộ bảo cho người tới thay ghế xoay khác.
Anh không muốn ngồi vào cái ghế đã bị Joanna chạm vào...
Trước cửa nhà.
Bùi Thanh Thiển dẫn nhân viên của công ty dọn nhà đến trước cửa, lúc cô mở túi để lấy chìa khóa mở cửa thì mới chợt nhớ ra mình đã trả lại chìa khóa cho Mộ Diễn Chi rồi...
Cô không mở được cửa, cũng không thể bắt người của công ty dọn nhà đứng chờ trước cửa được, vì vậy bèn chạy xuống lầu, hỏi bảo vệ có chìa khoá dự phòng không.
Kết quả, bảo vệ cũng không có.
Rơi vào đường cùng, cô không thể làm gì khác hơn là liên hệ với Mộ Diễn Chi.
"Ting ting ting."
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên làm cho Mộ Diễn Chi vốn đang phiền muộn vì chuyện của Joanna lại càng thêm bực dọc, anh cầm điện thoại di động lên, không nói hai lời đã định cúp điện thoại.
Nhưng lúc nhìn thấy chữ 'Vợ' hiện lên trên màn hình, tâm trạng của anh chợt bình tĩnh trở lại, vội ấn nút nghe máy: "Gọi tôi có việc gì à?"
"Anh biết chỗ nào có chìa khóa nhà dự phòng không?" Bùi Thanh Thiển hỏi.
Cô ấy cần chìa khoá dự phòng để làm gì?

Mộ Diễn Chi không hiểu hỏi lại: "Chìa khóa dự phòng?"
"Ừ, hôm nay định dọn nhà." Bùi Thanh Thiển thật sự không ngờ sau khi ly hôn vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với Mộ Diễn Chi như vậy: "Cho nên muốn hỏi anh một chút, nếu mà có chìa khóa dự phòng thì tôi dùng nó mở cửa."
"Không có!" Mộ Diễn Chi trả lời chắc như đinh đóng cột.
Cho dù có thì anh cũng sẽ không nói cho Bùi Thanh Thiển biết ai đang cầm chìa khóa!
"Thế à... Vậy để tôi gọi thợ tới mở khóa." Bùi Thanh Thiển nói rồi chuẩn bị cúp điện thoại.
Mộ Diễn Chi lại không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp cô: "Không cần, đúng lúc tôi cũng cần về nhà có việc, em chờ tôi về nhà mở cửa cho em."
"Được."
Mộ Diễn Chi có vài ngày nghỉ phép nhưng vẫn chưa dùng đến, đúng lúc muốn dùng khoảng thời gian này để xử lý xong chuyện của Bùi Thanh Thiển, vì vậy bèn nói một tiếng với thư ký, sau đó thì xin nghỉ và lái xe về nhà.
Anh vừa mới về tới cổng nhà thì đã thấy Cố Thừa Viễn đi ra từ trong xe.
Anh còn định cùng Bùi Thanh Thiển tâm sự với nhau một lúc...
Kết quả Cố Thừa Viễn lại tới đây, hỏng hết rồi...
Mộ Diễn Chi trầm mặt đi lên lầu.
Cố Thừa Viễn vội vàng đuổi theo.
Mở cửa, người của công ty dọn nhà vội vàng thu dọn đồ đạc.
Bùi Thanh Thiển muốn nhanh chóng thu dọn xong để rời khỏi đây, vì vậy cũng bắt tay vào giúp đỡ mấy việc trong khả năng của mình.
Cố Thừa Viễn đứng ở bên cạnh nhìn Mộ Diễn Chi với sắc mặt u ám, rồi lại nhìn Bùi Thanh Thiển đang tập trung dọn dẹp và mở miệng hỏi: "Bây giờ cô có rảnh không?"
"Hả?" Bùi Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Viễn.

"Tôi có mấy vấn đề muốn nói với cô." Cố Thừa Viễn vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Bùi Thanh Thiển liền biết ngay chắc chắn Mộ Diễn Chi không nói chuyện đó cho Bùi Thanh Thiển.
"Vậy đi thôi." Bùi Thanh Thiển đứng dậy, nói mấy câu với người lái xe của công ty dọn nhà rồi đi theo Cố Thừa Viễn vào phòng làm việc.
Đóng cửa phòng lại.
Cố Thừa Viễn ngồi trên ghế làm việc, hai tay khoanh lại, bắt chéo chân, thờ ơ hỏi Bùi Thanh Thiển: "Cô còn nhớ nội dung trên đơn ly hôn không?"
Bùi Thanh Thiển bất ngờ liếc nhìn Cố Thừa Viễn một cái, theo lý thuyết, đơn ly hôn là chuyện cá nhân, thông thường chỉ có đương sự mới biết...
Nhưng Cố Thừa Viễn lại nhắc tới đơn ly hôn...
Điều này nói rõ cái gì?
E rằng nội dung trên đơn ly hôn lúc trước cũng có công lao của Cố Thừa Viễn.
Cô giấu nỗi thất vọng trong mắt đi, gật đầu và nói: "Nhớ."
"Trong hợp đồng có một điều khoản là cô phải thừa nhận mình đã vượt quá giới hạn." Cố Thừa Viễn nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển mà không chớp mắt.
Bùi Thanh Thiển gật đầu: "Tôi biết."
"Nhưng nếu chỉ nói ngoài miệng thì chắc chắn sẽ không ai tin." Thấy cô vô cùng bình tĩnh, Cố Thừa Viễn dựa vào phía sau một chút, vừa cười vừa nói ý đồ của mình.
Nếu chỉ nói ngoài miệng thì chắc chắn sẽ không ai tin.
Ý là...
Bùi Thanh Thiển nhìn về phía Mộ Diễn Chi, Mộ Diễn Chi cũng không kinh ngạc, nói cách khác là anh cũng biết...
Lòng cô dần trầm xuống: "Ý của hai người là muốn tôi thật sự vượt quá giới hạn?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.