Chương trước
Chương sau
Ông lão trở về từ Thần Nguyên Phế Địa quỳ hướng Tô Minh. Xung quanh chìm trong yên tĩnh như chết. Mọi ánh mắt tập trung vào Tô Minh, bên trong chất chứa khó tin, hoảng sợ đến cực độ, và vô cùng rung động, trong đầu họ trống rỗng, tiếng nổ ngập trời. Dường như trong óc họ liên tục vang vọng một câu duy nhất.

"Người kia là... Đạo Không điện hạ!"

Chính là câu nói này, vang vọng vô số lần, thành tiếng sấm ầm ầm trong tinh thần ngàn vạn tu sĩ.

Ông lão trở về từ Thần Nguyên Phế Địa, biểu tình, từ ngữ, thân hình run rẩy, ánh mắt sợ hãi còn sót lại, tất cả chứng minh lão không nói dối. Mấy lời ông lão trở về từ Thần Nguyên Phế Địa nói có nhắc tới Long Hải lão tổ, nói tới Tử Long chân nhân chân giới thứ bốn khiến lời của lão khó có chỗ nào phóng đại. Nhưng càng như vậy thì càng đem đến rung động mãnh liệt cho ngàn vạn tu sĩ. Ông lão mặt đen mặt trắng bệch, cường giả như lão phút chốc đầu óc trống rỗng, chỉ có hình ảnh hủy diệt một giới không thể kiềm chế tự động vẽ ra trong óc. Hai tông lão đứng cạnh ông lão mặt đen cũng giống như vậy. Text được lấy tại Truyện FULL

Còn ông lão sinh cảnh Bối Bang thì hít thở dồn dập nhìn Tô Minh, biểu tình nhanh chóng biến đổi, phút chốc không nói nên lời.

Tô Minh từ đầu đến cuối vẻ mặt bình tĩnh, giới trấn thủ Âm Thánh chân giới tại Thần Nguyên Phế Địa bị diệt, chuyện này rồi sẽ truyền khắp bốn chân giới, Tô Minh sớm chuẩn bị điều này rồi. Coi như hiện giờ tuyên dương cũng không sao, dù bây giờ không nói thì người Âm Thánh chân giới đến sắc phong điện hạ, sợ là sẽ rất tức giận. Người ngoài biết sớm hay muộn thì không có gì khác biệt với Tô Minh.

Hiện tại xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, Tô Minh ánh mắt lạnh nhạt lướt qua đài sen trước mặt, chín tên điện hạ đến gần. Mặt chín tên điện hạ trắng bệch, vẻ mặt ngơ ngác, dường như chưa tỉnh táo khỏi rung động, dù sao việc Tô Minh làm ra đủ khiến bất cứ tu sĩ nào chấn kinh, vô cùng sợ hãi.

Khi ánh mắt Tô Minh nhìn hướng chín người thì thân thể họ run lên, có cảm giác sởn tóc gáy, dường như giây trước Tô Minh là lão già gần đất xa trời, nhưng chớp mắt biến thành viễn cổ hung linh. Chuyển đổi này quá mãnh liệt, khiến thân thể chín người run rẩy, không chút do dự cùng nhau thụt lùi, muốn rời khỏi đài sen này.

"Không phải muốn khiêu chiến sao? Cần gì rời đi nhanh như vậy?" Tô Minh lạnh nhạt nói, đạp bước tiến tới.

Tô Minh định ra tay thì ông lão sinh cảnh Bối Bang biến sắc mặt, vội vọt tới trước, tu vi sinh cảnh lập tức xuất hiện trên đài sen của Tô Minh. Ông lão sinh cảnh Bối Bang đứng giữa Tô Minh và chín tên điện hạ vội thụt lùi.

"Đạo Không điện hạ, xin đừng xúc động. Ở sắc phong điện hạ này cấm điện hạ chém giết lẫn nhau." Khi ông lão sinh cảnh Bối Bang nói ra câu này thì lòng chua xót.

Ông lão sinh cảnh Bối Bang có thể tưởng tượng Đạo Không chắc chắn sẽ lấy chuyện trước kia châm chọc. Ông lão sinh cảnh Bối Bang thở dài, đúng là lão có hơi thiên vị. Nhưng ông lão sinh cảnh Bối Bang không ngờ Đạo Không tại Thần Nguyên Phế Địa sẽ mạnh mẽ như vậy, phong cách hành động này không phải tu sĩ bình thường có thể làm ra, thậm chí dù là Bối Bang tông lão như lão cũng khó thể thực hiện được. Hủy diệt một giới, diệt chúng sinh. Khoảnh khắc này, ông lão sinh cảnh Bối Bang bỗng có cảm giác xung quanh Đạo Không tồn tại oan hồn không thể tưởng tượng.

Tô Minh lạnh lùng nhìn ông lão sinh cảnh Bối Bang trước mắt, không nói ra lời châm chọc như lão đã nghĩ, lạnh nhạt nói.

"Kêu chín người đó quỳ xuống, hô to ba tiếng Đạo Không điện hạ, vậy thì Đạo ta sẽ xem như không xảy ra việc gì."

Ông lão sinh cảnh Bối Bang nghe vậy không biết sao thầm thở phào. Tô Minh trước mắt cho ông lão sinh cảnh Bối Bang cảm giác cao thâm khó dò, dù bây giờ trông đối phương trọng thương nhưng có thể làm được hủy diệt một giới tại Thần Nguyên Phế Địa, người như vậy dù là bị thương nặng cũng tuyệt đối không thể xem thường. Đặc biệt là ánh mắt Tô Minh bình tĩnh khiến ông lão sinh cảnh Bối Bang nhìn thấy thì cảnh giác. Giờ ông lão sinh cảnh Bối Bang nghe Tô Minh nói, lập tức xoay người, vung tay áo.

"Chín người các ngươi phạm sai trước, sao không quỳ xuống!"

Khi ông lão sinh cảnh Bối Bang thốt lời, chín tên điện hạ có năm người run rẩy lập tức quỳ xuống. Bốn người còn lại có hai do dự nhưng rất nhanh lựa chọn quỳ.

Chỉ có hai người, chính là Đạo Lâm, Đạo Pháp, biểu tình vặn vẹo. Khóe môi Đạo Lâm trào máu, hiển nhiên là cắn nát răng, không nói một lời cúi đầu quỳ xuống. Việc nhục nhã này đánh nát tất cả kiêu ngạo của gã, cái quỳ này không chỉ là thể xác còn là linh hồn, tôn quý, kiêu ngạo của gã.

Người cuối cùng đứng đó là Đạo Pháp. Người đàn ông trung niên nhìn như ồn hòa giờ đây biểu tình biến thành vặn vẹo, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Tô Minh, đứng thẳng tắp.

"Pháp nhi, quỳ xuống, xin lỗi Đạo Không điện hạ đi!" Ông lão mặt đen biến sắc mặt, hét to, định bước ra.

Nhưng khi ông lão mặt đen mới nhấc chân lên thì Tô Minh giơ tay phải, Uổng Sinh thương vọt khỏi tay hắn bay trước trước, xẹt đường cầu vồng lao hướng Đạo Pháp.

Giây phút Tô Minh quăng ra Uổng Sinh thương thì miệng phát ra thanh âm lạnh lùng.

"Chu Hữu Tài."

Mọi người nghe ra đó là cái tên. Bọn họ còn không biết tại sao Tô Minh thốt ra tên này thì ông lão sinh cảnh Bối Bang giơ lên tay phải, định chụp lấy Uổng Sinh thương Tô Minh quăng ra. Bỗng người ông lão sinh cảnh Bối Bang mạnh run lên, tay phải giơ lên ngừng giữa không trung.

Cảm giác vô cùng nguy hiểm phủ trùm toàn thân ông lão sinh cảnh Bối Bang, lão cảm giác rõ ràng sát khí từ trong hư vô tỏa định lão, đó là thần thức có tu vi rõ ràng cao hơn lão, gần như bước vào diệt cảnh. Nếu như ông lão sinh cảnh Bối Bang có hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ chịu một kích sấm sét đập trúng. Trong khoảnh khắc ông lão sinh cảnh Bối Bang nghĩ tới lời ông lão trở về từ Thần Nguyên Phế Địa đã nói về tùy tùng sinh cảnh của Tô Minh.

Khi ông lão sinh cảnh Bối Bang khựng người thì Uổng Sinh thương rít gào lướt qua người lão, chớp mắt lao hướng Đạo Pháp. Đạo Pháp gầm rống, ông lão mặt đen vọt nhanh tới. Nhưng tốc độ của họ không nhanh bằng Uổng Sinh thương, một tiếng nổ kinh thiên động địa quanh quẩn. Ông lão mặt đen bi thương rống to.

Đạo Pháp thân hình nổ tung thành nhiều mảnh, hồn và nguyên thần chớp mắt vỡ tan, bị Uổng Sinh thương xuyên thấu, hình thần đều diệt.

Tất cả nói thì chậm nhưng xảy ra chỉ trong giây lát. Máu văng tung túe rơi vào người tám điện hạ lựa chọn quỳ lạy, khiến tám người run lên. Đạo Lâm mặt không chút máu.

"Đạo Không, ngươi dám giết Pháp nhi của ta!!!" Ông lão mặt đen khuôn mặt vặn vẹo rống lên.

Ông lão mặt đen vụt ngoái đầu lại nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt có nhiều tơ máu.

"Không những ta dám giết Pháp nhi của ngươi, nếu ngươi còn la lối nữa thì Đạo ta dám giết ngươi tại đây. Một tu sĩ duyên cảnh tầm thường cũng dám nhiều lần huênh hoang trước mặt Đạo ta?" Đối diện ông lão mặt đen rít gào, đáp lại là câu nói bình tĩnh của Tô Minh.

Lời này như bồn nước lạnh đổ ập lên đầu ông lão mặt đen, khiến người lão run lên, không thể không đè nén cơn giận bùng cháy trong lòng. Ông lão mặt đen nhớ tới lúc trước nghe những sự tích về đối phương tại Thần Nguyên Phế Địa, sự khủng bố có thể hủy diệt một giới. Đặc biệt là ông lão mặt đen nhớ tới lúc trước ông lão sinh cảnh Bối Bang giơ lên tay phải định ngăn cản nhưng chợt khựng lại, biến sắc mặt.

Nhưng tức giận, đau lòng không phải dễ dàng đè nén được. Nhưng khi ông lão mặt đen thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh thì đè ép sát khí trong lòng, bất chợt lão tỉnh ngộ lại, nếu lão ra tay thì sẽ bị xem là làm trái tông quy, vậy đối phương có thể khiến tùy tùng trực tiếp giết lão.

Miệng ông lão mặt đen hộc búng máu, đó là vì lão đè nén nỗi lòng điên cuồng hình thành nội thương. Bị thương không nặng nhưng trong lòng ông lão mặt đen lão tràn ngập bực tức, đè nén, loại cảm giá này từ khi lão trở thành tông lão thì chưa từng có.

"Đạo Không điện hạ!"

"Đạo Không điện hạ!"

"Đạo Không điện hạ!"

Tám điện hạ quỳ tại đó, bao gồm Đạo Lâm đều cúi đầu, nói ba câu với Tô Minh.

Tôn nghiêm của họ bị giẫm lên, sự kiêu ngạo làm điện hạ của họ bị Tô Minh đạp dưới chân, mạnh giẫm nát. Đó là nỗi bực tức, nhục nhã từ đáy lòng, là sự khuất phục sợ chết, còn nghiêm trọng hơn cả giết họ. Nhưng có đôi khi biết rõ quỳ như vậy sợ là đời này không còn uy vong nhưng vì sống phải chịu khuất nhục, quỳ xuống.

Đây chính là mục đích của Tô Minh, hắn có thể không giết tám người này nhưng phải vô hình phế bỏ tư cách điện hạ của họ. Tô Minh đã làm được, muốn làm trước mặt ông lão mặt đen.

Các tu sĩ đều nhìn thấy, phút chốc uy thế của Tô Minh lên như diều gặp gió, tựa bão tố càn quét tám hướng, trở thành dấu ấn khắc sâu trong ký ức của các tu sĩ.

"Tiền bối Bối Bang, hãy làm theo lời lúc trước ngươi đã nói, xin trị thương cho Đạo ta." Tô Minh ánh mắt bình tĩnh khoanh chân trên đài sen, nhắm mắt, lập tức vận chuyển tu vi hâp thu nhiều sức sống trên đài sen.

Ông lão sinh cảnh Bối Bang biểu tình âm trầm, nhưng uy hiếp hư vô vẫn tồn tại trên người làm lão thở dài. Tô Minh không moi chuyện lúc trước ông lão sinh cảnh Bối Bang không ngăn cản mấy điện hạ khác khiêu chiến hắn căn bản là chừa chút mặt mũi cho lão. Ông lão sinh cảnh Bối Bang thở dài toát ra tu vi, làm Tô Minh hấp thu sức sống tăng tốc lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.