Chương trước
Chương sau
Lời Tô Minh thốt ra khiến xung quanh tĩnh lặng lại. Ngàn vạn tu sĩ ở bình đài xung quanh nhìn hướng Tô Minh và ông lão sinh cảnh Bối Bang.

Bối Bang tông lão nhíu mày, chậm rãi nói.

"Đạo Không điện hạ không bị thương trong lúc khiêu chiến nên không nằm trong phạm vi lão phu chữa thương."

Tô Minh biểu tình như thường, không nói gì thêm, nhưng hắn nhớ kỹ lúc trước Bối Bang tông lão này nói một câu 'đã hiểu chưa', cũng nhớ kỹ những người cười nhạo hắn dữ nhất, sẽ không bỏ qua.

"Khiêu chiến tiếp tục bắt đầu!" Ông lão sinh cảnh Bối Bang biểu tình hơi khó xem, vung tay áo, trầm giọng nói.

Cùng với thanh âm phát ra, xung quanh im lặng một lúc rồi có người tiếp tục khiêu chiến, nhưng đối tượng khiêu chiến đã không còn là Tô Minh mà là mấy người khác.

Có khá nhiều người cùng suy nghĩ, khiến đài sen Tô Minh đứng xuất hiện tình hình hoàn toàn khác với trước. Không có một ai đến khiêu chiến, ngược lại mấy người kia số lượng người khiêu chiến chẳng những không bớt mà càng nhiều hơn.

Dù là đài sen của Đạo Lâm, Đạo Pháp cũng có rải rác người khiêu chiến, ngược lại đài sen chỗ Tô Minh trừ hắn ra không còn ai.

Tình hình như vậy qua khoảng một tiếng sau, bỗng niên đài sen của Tô Minh chợt lóe, xuất hiện người khiêu chiến thứ nhất. Đó là một người đàn ông trung niên, mặc áo dài vải thô, biểu tình trầm trọng. Khi người đàn ông trung niên xuất hiện thì đám người luôn chú ý chỗ này lập tức có kẻ nhận ra thân phận của gã.

"Đạo Vân, không ngờ là hắn đến khiêu chiến Đạo Không điện hạ!"

"Đạo Vân dừng bước ở bậc chín đất Chấn Danh chỗ thứ ba, trước đó hắn có tiếng là có khả năng xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ ba nhất, nghe nói tu vi sâu không lường được!"

"Đây mới là cuộc chiến của cường giả. Xem ra tiếp theo xuất hiện người khiêu chiến ở chỗ Đạo Không điện hạ bản thân là nhân vật phong vân của Đạo Thần Tông ta!"

Bên ngoài vang tiếng rì rầm. Trên đài sen, người đàn ông trung niên chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh.

"Ta tên Đạo Vân, lần này đến không vì tư cách khiêu chiến điện hạ mà chỉ muốn luận bàn cùng điện hạ, xin điện hạ chỉ giáo cho!"

Khi Đạo Vân nói chuyện thì tu vi khuếch tán, đó là lực lượng tu vi gần như nửa bước nữa là bước vào chưởng cảnh, vượt qua kiếp dương đại viên mãn.

Tu vi của Đạo Vân khuếch tán, mắt chợt lóe sáng, giơ lên tay phải. Một áng mây đen xuất hiện ở đỉnh đầu Đạo Vân, tia chớp ầm ầm. Mây đen vặn vẹo biến thành tấm chắn to lớn bỗng dựng ở trước mặt gã. Đạo Vân cất bước đi tới, tấm chắn mây mù bùm một tiếng lao hướng Tô Minh.

*Ầm!* một tiếng.

Tô Minh vung tay phải, trước mặt hắn xuất hiện nhiều lạc thạch rơi xuống. Tiếng nổ không dứt, va chạm với tấm chắn. Tâm chắn rung lên vỡ thành bốn năm mảnh, biến thành mây mù. Sắc mặt của người đàn ông trung niên bỗng lóe tia sáng tím đen, há mồm hút mạnh, hút mây mù vào trong miệng mũi. Sau đó mắt Đạo Vân cũng có tia sáng tím đen, gầm chấn trời hướng Tô Minh.

"Vân Ảm!" Cùng với người đàn ông trung niên rống to, từng sương khói tím phun trào từ đỉnh đầu gã.

Mỗi vị trí trên người Đạo Vân phát ra nhiều sương tím, máu của gã cũng ở trong sương khói. Những sương khói xuất hiện ở bên ngoài người người đàn ông trung niên hóa thành người khổng lồ khói đen to lớn. Người khổng lồ khói đen bước nhanh đi lao hướng Tô Minh.

Người đàn ông trung niên phóng ra thức thần thông này xong toàn thân gầy như xương khô, gã suy yếu khoanh chân ngồi, mắt khép lại, trán chớp lóe ánh sáng âm u. Người đàn ông trung niên dùng cách khống chế từ xa để điều khiển người khổng lồ khói đen xông hướng Tô Minh.

Tu vi của người đàn ông trung niên không đến chưởng cảnh nhưng gã phóng ra thức thần thông biến thành người khổng lồ khói đen thì bùng phát tu vi chưởng cảnh. Người khổng lồ khói đen nhấc chân khoảnh khắc đến gần Tô Minh, giơ lên tay phải ấn xuống hắn.

Hư vô bị xé rách, lực lượng hủy diệt phát ra từ bàn tay của người khổng lồ khói đen, như muốn đập vụn Tô Minh hình thần đều diệt.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh, khoảnh khắc người khổng lồ khói đen đến gần thì hắn giơ lên tay phải một đấm đánh vào người khổng lồ khói đen. Tô Minh không sử dụng lực lượng tu vi, chỉ dùng thân thể đánh ra cú đấm mạnh nhất. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

*Ầm!* một tiếng, toàn thân người khổng lồ khói đen rung động, tan vỡ, thật nhiều sương khói dạt ra. Người đàn ông trung niên khoanh chân tĩnh tọa hộc ngụm máu, thân thể được sương biến thành quỷ thủ túm lấy, nhanh chóng thụt lùi ra ngoài đài sen.

"Đạ tạ điện hạ không giết, ơn này Đạo Vân sẽ báo đáp. Nếu điện hạ mở điện thì Đạo ta chắc chắn sẽ nhập điện!" Người đàn ông trung niên gầy gò mặt tái nhợt nhưng đôi mắt lộ tia cố chấp.

Dường như chiến đấu với Tô Minh giúp người đàn ông trung niên hiểu rõ điều gì, giờ phút này gã thật sâu cúi đầu hướng hắn, lao nhanh đi.

Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Tô Minh híp mắt, bỗng hộc ngụm máu, mặt hơi tái nhợt, lạnh lùng liếc bên ngoài đài sen, ông lão sinh cảnh Bối Bang biểu tình cực kỳ âm trầm.

Mặc dù Tô Minh không mở miệng nhưng ngàn vạn tu sĩ liền hiểu ý của hắn. Lúc trước ông lão sinh cảnh Bối Bang lấy lý do Tô Minh không phải bị thương trong lúc khiêu chiến, từ chối trị thương sức sống cho hắn. Nhưng bây giờ dù Tô Minh hành động hơi giả tạo nhưng đúng là hộc máu, có thể nói là bị thương trong lúc khiêu chiến.

Ông lão sinh cảnh Bối Bang biểu tình âm trầm, hừ lạnh, chân phải giơ lên giẫm xuống đất. Đài sen của Tô Minh phát ra ánh sáng trắng nhu hòa. Ánh sáng trắng chớp lóe vài cái, Tô Minh cảm nhận được sức sống bàng bạc từ đài sen ồ ạt ùa vào người mình. Thương thế của Tô Minh hồi phục được một chút, sau đó sức sống bỗng nhiên biến mất, mức độ hồi phục chỉ bổ sung phần ngụm máu Tô Minh hộc ra, không trị vết thương khác. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, thầm cười lạnh. Mục đích của Tô Minh rất đơn giản, lúc trước ông lão sinh cảnh Bối Bang kiêu ngạo nói là lấy tu vi của lão có thể vô hạn trị thương, vậy hắn muốn làm là hút khô lão.

"Cũng đã lâu, không có say sưa đánh một trận."

Mắt Tô Minh lóe chiến ý, yên lặng chờ đợi. Lý do Tô Minh không giết Đạo Vân là muốn khiến những cường giả Đạo Thần Tông có tư cách khiêu chiến với hắn tới khiêu chiến, khiến hắn có trận đại chiến say sưa.

Một lát sau, đài sen Tô Minh đứng gió mây biến đổi, một bóng người hiện ra.

"Trì Lăng Úy, tộc nhân Tát Lỗ tộc, sơ chưởng cảnh, xin điện hạ chỉ giáo!" Thanh âm lạnh lùng truyền ra.

Bóng dáng ngưng tụ, đây là một thanh niên, vóc dáng thon dài, sống lưng thẳng tắp, mặc áo xanh, đứng đó như thanh tùng, mắt như điện, ánh mắt như đao nhìn Tô Minh.

Trì Lăng Úy xuất hiện khiến ngàn vạn tu sĩ bên ngoài lại dấy lên tiếng vù vù, giờ phút này hơn phân nửa số người không chú ý mấy điện hạ khác, toàn bộ ánh mắt tập trung vào đài sen của Tô Minh. Dù sao so với mấy chỗ khác thì bên Tô Minh dù là người khiêu chiến cùng bị người khiêu chiến đều cực kỳ bắt mắt.

"Trì Lăng Úy, thiên tài đệ nhất vạn năm qua của Tát Lỗ tộc, thành công xông qua đất Chấn Danh chỗ thứ ba, dừng bước tại đất Chấn Danh chỗ thứ bốn."

"Người này luôn lạnh lùng, một lòng tu hành, tu vi đã đến chưởng, dù là trong cuộc chiến liên minh tiên tộc cũng nổi bật sáng chói, có tiếng là một trong ba đại năng vạn năm nay của Đạo Thần Tông ta. Nghe nói được liên minh tiên tộc xếp hạng mười ba, chỉ kém một chút là vào mười hàng đầu."

"Đúng vậy, những điện hạ này dù là Đạo Lâm, Đạo Pháp điện hạ cũng không được liệt vào trong đó."

Mắt Tô Minh sáng lên, đây là người thứ nhất trong số người khiêu chiến Đạo Thần Tông hắn thấy là hoàn toàn bước vào đến chưởng cảnh. Xem bộ dạng của Trì Lăng Úy thì chắc mới bước vào không quá lâu, vừa ổn định chứ không đạt tới trình độ Hỏa Khôi lão tổ nhưng cũng không cách biệt quá xa.

Dứt lời, mắt Trì Lăng Úy lóe tia sáng lạnh, giơ đôi tay ấn pháp quyết chỉ hướng dưới chân Tô Minh.

"Trọng!"

Lời vừa nói ra, lập tức trên người Tô Minh xuất hiện lực trọng cường đại. Như có đôi tay to vô hình vươn ra từ mặt đất túm lấy thân thể của Tô Minh, muốn kéo hắn xuống đất.

Tô Minh lắc đầu.

"Tu vi của ngươi còn chưa đủ tư cách khiêu chiến, ngươi cũng không đến khiêu chiến. Có thể lĩnh ngộ được hay không phải xem tạo hóa của ngươi."

Tô Minh lắc đầu, giơ lên chân phải mạnh giẫm xuống đất. Một bước đạp xuống mặt đất ầm một tiếng, trọng lực tan vỡ. Người Trì Lăng Úy rung lên, đôi mắt lộ vẻ hiểu ra, liên tục lùi mấy bước, trong người khí huyết cuồn cuộn, tê dại.

"Được chỉ dạy, sau này điện hạ có gì sai khiến chỉ cần nói một câu." Một giây sau Trì Lăng Úy hồi phục, ánh mắt kích động chắp tay, thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.

Trì Lăng Úy lắc người nhanh chóng rời khỏi đài sen bay hướng hư vô phía xa.

Bắt đầu từ Đạo Vân, tiếp theo là Trì Lăng Úy, hai người đều để lại thiện ý và ý nguyện gia nhập điện của Tô Minh. Từ ngữ như vậy truyền ra bên ngoài khiến ngàn vạn tu sĩ dấy lên xôn xao.

Chính lúc này, bên ngoài tam giới thượng trung hạ của Đạo Thần Tông, điểm truyền tống trong hơn một trăm cái có thể truyền tống vào Đạo Thần Tông, bên ngoài một cái, trong trời sao có cầu vồng lực nhanh lao tới, từ xa xé gió bay đến. Trong cầu vồng là một ông lão, tu vi cao cường, toát ra uy áp rõ ràng là kiếp dương đại viên mãn. Giờ phút này sắc mặt ông lão tái nhợt, không có vết thương nhưng mắt lộ ra hoảng sợ như có điều gì chấn nhiếp làm tinh thần lão run rẩy.

Lão chính là người bị một trong ba vị tông lão, ông lão mặt đen phái đi Thần Nguyên Phế Địa. Lão đã trở lại, mang theo tin tức liên quan Tô Minh khiến lão run rẩy, một tin tức liên quan đến Âm Thánh chân giới, khiến toàn Đạo Thần Tông chấn động, lão trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.