Thanh kiếm treo giữa ngọc hoàn là biểu tượng của Thời Gia, tất cả đệ tử chính thức và môn khách của Thời Gia đều có một cái.
Sở hữu thứ này đồng nghĩa với việc trở thành đệ tử được dòng họ thừa nhận — Thế nên nó từng là thứ Thời Lưu khát khao muốn có được nhất khi còn nhỏ.
Chỉ là, mãi cho đến khi bị bắt cóc vào năm mười hai tuổi, Thời Lưu cũng chưa từng có ngọc bội của riêng mình.
Cho đến “chết”, nàng cũng chưa từng được Thời gia thừa nhận.
Cầm ngọc bội mỏng manh trong tay, Thời Lưu nhất thời ngẩn người ra, thậm chí không chú ý tới bên cạnh chiếc giường mà nàng nằm ––
“Một khối đá thôi, có gì mà đáng nhìn.”
Thời Lưu giật mình, sợ hãi co rúm lại trên chiếc giường nhỏ, khi ngẩng đầu lên, nàng bỗng nhìn thấy một khuôn mặt của một công tử hoàn toàn xa lạ.
Dáng người mảnh khảnh, dung mạo anh tuấn, một đôi mắt hoa đào đa tình, mũi cao, môi mỏng.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng so với người nào đó thì còn chẳng bằng một phần mười.
“Phong Nghiệp?” Thời Lưu nhích tới gần, cẩn thận xác nhận với hắn.
Mắt dài hẹp rũ xuống, đôi mắt vốn mang vẻ đào hoa đa tình của thanh niên lúc này như được ngâm trong nước lạnh, lộ ra cảm giác lạnh thấu xương: “Đổi thân thể khác, lá gan cũng nhỏ đi nhỉ?”
“...”
Thời Lưu vẫn còn lo lắng, nhìn quanh một lượt, xác định trong phòng không có người khác: “Ngươi đến lúc nào thế?”
Phong Nghiệp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698719/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.