Phàm giới, Thiên Cơ Các, đỉnh của ngọn núi chính.
Một tấm bảng có dòng chữ “Thiên Hàn Cung” màu vàng, được viết trên nền trắng, treo trước cửa chính của đại điện xây bằng băng ngọc, đứng đắn nghiêm trang, không dính một hạt bụi.
Trước điện, hai gốc tuyết mai đang nở rộ trong sương tuyết.
Đại điện nguy nga trên đỉnh núi tuyết rơi quanh năm suốt tháng, tựa như một bức họa, vừa yên ả vừa đẹp đẽ.
Cho đến khi ——
“Nói bậy nói bạ!!!”
“Rầm!”
Một quyển sách đập vào góc cửa sổ của đại điện, khiến nhánh hoa bên cửa sổ run lên, tuyết đọng trên cành lá rơi xuống.
Trong điện. Một ông lão râu trắng như tuyết đang chống nạnh, tức đến mức lắc đầu đi tới đi lui: “Thiên Diễn Tông là tông môn thế nào! Nói nhỏ, chính là đồng môn đồng mạch với Thiên Cơ Các của chúng ta, cùng gốc cùng rễ liên kết với nhau! Nói lớn, đó là một trong hai đại tiên môn của Phàm giới, đặt ngang hàng với Huyền Môn! Sao con có thể suy đoán xằng bậy!!”
“......”
Đối diện với ông lão râu trắng, sau chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất, quỳ thẳng người trên nệm mềm trắng muốt là một vị mỹ nhân thanh cao thoát tục, thánh khiết vô song. Lúc này, nghe ông lão răn dạy, nữ tử chỉ cúi đầu cụp mắt, kim liên ngạch sức (*) dài mảnh, lộng lẫy hoa lệ rủ xuống vầng trán trắng như tuyết, ưu nhã cao quý, viên hồng ngọc giữa tim sen rơi xuống mi tâm của nàng.
(*) Ngạch sức: trang sức đeo trên trán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698659/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.