Sợi thần thức kia cuối cùng cũng tiêu tán.
Thế giới đỏ ngòm bên trong gương Tiền Trần, tựa như một mặt gương bị vỡ nát. Vô số vết nứt từ từ lan rộng, ánh sáng trắng chói mắt thoát ra từ những khe nứt ấy.
Thời Lưu không thể ôm lấy ma đã ngã xuống trong vũng máu.
Sắc trời trước mặt đột nhiên sáng tỏ.
Ánh sáng nuốt chửng hết mọi thứ, khiến tất cả những điều xấu xa hóa thành mây khói.
—
Chưa bao giờ Thời Lưu ghét ánh sáng như lúc này.
Thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất nhắm mắt lại.
Thật lâu sau, ánh sáng đỏ tươi cháy bỏng trước mặt cuối cùng cũng từ từ mờ đi.
Cánh cửa đóng chặt bị đẩy ra, có tiếng bước chân nhẹ nhàng như gió đi tới.
Người nọ dừng lại trước mặt nàng.
Yến Thu Bạch cúi đầu, trông xuống thiếu nữ đang ngồi dưới đất, gương mặt nàng đẫm lệ, nhưng lại không có bất kỳ biểu cảm nào, nàng chỉ yên lặng nhắm mắt lại.
Tựa như một đứa trẻ đi lạc, nhưng vẫn ngoan cố đứng chờ tại chỗ.
Yến Thu Bạch khẽ thở dài, vén áo choàng lên rồi ngồi xuống đất.
“Giết?”
“...Ừm.”
“Là người rất quan trọng với ngươi à?”
“Là…” Thời Lưu ngừng lại, đôi mắt đẫm lệ của nàng mở ra, nước mắt khiến con ngươi càng trở nên trong vắt, trong trong vắt lại có chút mê mang.
Nàng ngừng lại chỉ trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Là người quen thân thiết cuối cùng của ta trên cõi đời này.”
Yến Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698582/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.