Thời Đỉnh Thiên không thể tin nổi mà nhìn thiếu nữ trước mặt —— 
Không chỉ vì gương mặt này, mà còn cả thần thái và giọng điệu, nếu không phải nhờ đôi mắt khiến ông không bao giờ nhận sai, thì có lẽ lúc này đây ông không thể nào tin nổi đây là đứa con gái đáng lẽ nên chết từ lâu của mình. 
Ánh mắt của nàng nhìn ông đã không còn một chút hâm mộ hay mong đợi nữa, nhưng cũng không hề có hận thù hay đau đớn, mà chỉ có sự thờ ơ gần như như băng tuyết. 
Tựa như đang nhìn hoa cỏ gỗ đá mà mình không thích. 
Một ngọn lửa giận khó tả dâng lên trong lòng Thời Đỉnh Thiên, ông ấn vào mép bàn, đầu ngón tay ấn xuống một vết lõm: “Ngươi đang uy hiếp ta à?” 
“Người muốn nghĩ thế nào thì tùy người.” 
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ——” Thời Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, giọng nói trầm khàn, “Ngươi nghĩ rằng ngươi dựa vào sự bảo vệ của Huyền Môn thì ta không dám động vào ngươi à?” 
“.......” 
Thiếu nữ không nói gì, nàng chỉ giương khóe mắt sắp rủ xuống lên. 
Nàng im lặng nhìn ông một cách thờ ơ. 
Sự im lặng này như một câu trả lời mỉa mai. 
Sắc mặt của Thời Đỉnh Thiên lạnh băng: “Trừ ma vệ đạo là nghĩa vụ của tu giả Phàm giới, ngươi nghĩ xem, nếu Huyền Môn biết được chuyện xảy ra ở U Minh, bọn họ sẽ bao che cho ngươi và ma đầu sau lưng ngươi sao?” 
“?” 
Sau lưng Thời Lưu, Phong Nghiệp uể oải nhắm mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698521/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.