Cái đồ xấu xa. Trong nhất thời, Diệp Thanh Linh cảm thấy không khí xung quanh mình như bị đóng băng, mặt nóng bừng bừng. Tại sao... quyển sách này, lại nằm trong tay của Thời Vũ? Não của Diệp Thanh Linh như bị tắt nguồn, cảm giác xấu hổ lấp đầy trong đó, ngay cả câu tự hỏi cũng trở nên không mạch lạc. Thời Vũ cười khẽ, ngoắc ngoắc ngón tay, huơ huơ quyển sách giáo khoa qua lại, nói: "Em đang tìm cái này hả?" Giọng nói lạnh nhạt của Thời Vũ chất chứa chút ý cười. "... Ừm." Diệp Thanh Linh hoàn hồn, chớp chớp mắt vì thẹn thùng, gật đầu nhè nhẹ. Cô giả vờ bình tĩnh bước sang bên đó để lấy sách giáo khoa lại, nhưng bỗng nhiên Thời Vũ lại rụt tay về, ôm sách vào trước ngực. Diệp Thanh Linh sửng sốt, tuy là hiếm lắm mới gặp được nụ cười nhàn nhạt dịu dàng như lúc bây giờ của Thời Vũ, nhưng sao cô cứ có cảm giác, nụ cười của Thời Vũ mang theo sự... xấu xa ấy nhỉ? Có chút gì đó rất chi là toan tính. "Thời Vũ?" Diệp Thanh Linh bối rối mà gọi một tiếng. "Đầu tuần trước chị mới về nhà." Thời Vũ cười khẽ, giải thích, "Dù sao thì ở nhà cũng đâu có gì để làm đâu, nên chị giúp em dọn dẹp lại tủ quần áo. Ai mà ngờ lại vô tình kiếm được đống sách này... Quyển này chỉ là một trong số đó thôi, mấy quyển kia chị cất cả rồi." Diệp Thanh Linh hoài nghi, nhíu nhíu mày, với cái tính nết của Thời Vũ mà khi không lại muốn giúp cô dọn dẹp tủ quần áo ấy hả? Sách của cô giấu trong tủ quần áo cả mấy năm trời rồi chẳng ai phát hiện, tự nhiên trùng hợp là đầu tuần trước lại bị moi ra? Thời Vũ đối diện với ánh mắt của Diệp Thanh Linh, hàng lông mi run rẩy vì chột dạ. Làm sao mà cô dám nói là đầu tuần trước cô về nhà, vì quá nhớ nhung Diệp Thanh Linh nên mới vào phòng cô ấy để dạo vòng vòng, không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại mở tủ quần áo ra ngó thử... Ờm, thì chỉ nhìn có một tí thật, ai mà ngờ là sẽ thấy mấy quyển sách được giấu trong đó. Cũng vì phát hiện được những quyển sách có viết tên của hai người được Diệp Thanh Linh trân quý như vậy, nên trong khoảng thời gian đó cô mới có can đảm để theo đuổi Diệp Thanh Linh, sống chết không buông. Tuy là kết quả cũng không có đẹp như cô từng nghĩ cho lắm. Hai người cứ đứng nhìn nhau như thế mất mấy giây, may là Diệp Thanh Linh cũng lịch sự, không hỏi gì thêm. "Thời Vũ," Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, nói lí nhí, "Thời Vũ trả hết đống sách lại cho tôi được không? Thời Vũ nhướng mày: "Trả lại em, em lấy đống sách giáo khoa cấp ba này để làm chi?" Diệp Thanh Linh nuốt nước bọt: "Thì tôi xài." "Xài làm gì?" Thời Vũ hỏi. Không đợi Diệp Thanh Linh trả lời, Thời Vũ liền lẩm bà lẩm bẩm hỏi lại: "Đem vứt?" Diệp Thanh Linh hơi đơ ra một tí, không trả lời. Thời Vũ nhìn động tác của Diệp Thanh Linh cũng đoán ra đáp án, cô rũ mắt, lặng lẽ cười khẽ một tiếng, nhanh chóng bước lùi về sau, ôm quyển sách thật chặt. Diệp Thanh Linh khuyên nhủ vô cùng nhỏ nhẹ: "Đống sách này của tôi thì tôi có quyền xử lý." "Bây giờ là sách của chị cơ mà." Thời Vũ cười khúc khích, nói, "Diệp Thanh Linh, hôm ly hôn, tự em nói là tụi mình không liên quan gì đến nhau nữa. Em cũng dọn ra ngoài mấy ngày trời, lâu lâu mới về đây ở, nên mấy đồ dùng trong phòng của em, đương nhiên là đã thuộc về chị rồi." "Thời Vũ! Thời..." Giọng của Diệp Thanh Linh có hơi gấp gáp, câu vừa thốt ra giống hệt như đang giận lẫy. Cô ý thức được chuyện này nên đành phải nuốt câu định nói tiếp theo vào trong bụng. "Không thì..." Thời Vũ cười nheo cả mắt, cô cúi đầu, lười biếng mà tựa vào tường, dùng một tay để ôm sách, còn tay kia thì nghịch nghịch mấy lọn tóc của mình, "A Linh, em năn nỉ chị đi rồi chị trả lại sách cho em?" Cả giọng nói và nụ cười của Thời Vũ đều ngập tràn sự dịu dàng, ẩn sâu dưới lớp vỏ của một trái tim mềm ấm là một cảm giác... xấu xa không tả được bằng lời. Nhưng mà trớ trêu thay, Diệp Thanh Linh lại không hề thấy đáng ghét, ngược lại còn thấy cổ họng mình hơi ngứa. Trong đầu Diệp Thanh Linh hiện lên một viễn cảnh, cô xông lên phía trước, dùng sức đè Thời Vũ lên tường, giật sách lại, túm lấy chặt lấy tay của Thời Vũ rồi để lại một vết cắn trên chiếc cổ mảnh khảnh đó, xong lại ngước mắt trừng một cái thật là độc ác: "Năn nỉ Thời Vũ?" Não của Diệp Thanh Linh sôi sùng sục trong một cái chớp mắt, ngay cả cô cũng không chú ý tới cái viễn cảnh nguy hiểm như thế đã chợt lóe qua đầu mình. Diệp Thanh Linh lại bắt đầu rầu rĩ, uổng công hồi sáng sớm cô còn nghĩ Thời Vũ đã thay đổi, khác với lúc trước rồi—— Đổi thì có đổi thật, cơ mà rõ ràng là xấu tính hơn xưa ấy nhỉ? Cái, đồ, xấu, xa. Cô và Thời Vũ cứ đứng giằng co ngay cửa phòng y hệt như hai đứa con nít. Cuối cùng thì nhờ tiếng gọi của dì Liễu vọng lên từ dưới lầu mới đánh gãy được trận giằng co của hai người: "Cô Thời, cô Diệp, cơm trưa xong rồi nè, xuống ăn cơm nhé!" Diệp Thanh Linh bước nhanh ra khỏi phòng, ghé mắt nhìn Thời Vũ một cái, hất cằm: "Hứ, tôi bỏ sách luôn." "Ừm." Thời Vũ cười khẽ. Thời Vũ lên tầng bốn để cất sách, Diệp Thanh Linh thì đi từ cầu thang xuống để đến phòng ăn trước. Cả hai người đi ngược hướng nhau, nhưng khi đến chỗ khúc ngoặt thì lại vô cùng ăn ý, cả hai đều ngừng lại, bám vào thành cầu thang rồi cúi đầu cười khúc khích. "Ha..." Diệp Thanh Linh tự xoa xoa mặt mình, lắc đầu thật mạnh, lầm bà lầm bầm: "Trẻ trâu quá đi mất..." ....... Diệp Thanh Linh ở nhà chơi hai ngày, trong khoảng thời gian này, cô và Thời Vũ vẫn luôn rất bình thường, thậm chí, có đôi khi, cách hai người ở cạnh nhau giống như là hai người lạ từng quen vậy. Nếu đổi cách nhìn thì cũng xem như là diễn ra được cảnh ngày càng xa cách trước mặt bà ngoại. Hai ngày sau, Diệp thanh Linh lại bắt đầu đi, nhưng mà bây giờ là đi công tác thật. Cô vừa đến nơi khác để chạy sự kiện, vừa phải tất bật quay MV cho album đầu tay, làm việc cường độ cao mười tám giờ mỗi ngày liên tục mấy hôm liền, cứ xuống máy bay một cái là phải chạy sự kiện, Diệp Thanh Linh mệt bở hơi tay, cả người đều nhức mỏi không chịu được. Nhưng mà nhìn tổng thể thì cảm giác thành tựu vẫn lớn hơn cảm giác mệt. Diệp Thanh Linh làm việc với cường độ cao như vậy thì công ty cũng không hề ngán chân cô, công ty giúp cô đàm phán thuê được một sân vận động ở Hải thành để tổ chức concert, văn bản phê chuẩn vừa cầm tới tay thì công ty cũng đã bắt đầu triển khai chiến lược tuyên truyền vô cùng rùm beng. Chờ đến khi Diệp Thanh Linh rảnh được một chút thì đã là chuyện của hai tháng sau. Diệp Thanh Linh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định về nhà chơi với bà ngoại mấy ngày, về sau cô còn phải bắt đầu chuẩn bị cho concert, đại khái cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để về nhà. Diệp Thanh Linh vừa xuống máy bay liền gọi cho bà ngoại để báo rằng chiều nay cô sẽ về nhà ăn cơm chiều. Còn Thời Vũ thì... Diệp Thanh Linh mở tin nhắn giữa cô và Thời Vũ ra, tin cuối cùng là hơn hai tháng trước, cô nhắn cho Thời Vũ rằng hai người đã không còn cơ hội. Trong hai tháng này, Thời Vũ còn chưa từng chủ động liên lạc với cô trước, nói chi là theo đuổi hay là quấy rầy. Thời Vũ rất biết giữ khoảng cách, không có đến ăn vạ cô nữa, cô cũng không liên lạc lại với Thời Vũ, nếu mà tính kỹ, đã nhiều năm như thế rồi, thì đây là lần mà hai người thật sự xa nhau lâu nhất. Khá tốt. Diệp Thanh Linh nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại rồi ngẩn ngơ, nhẹ nhàng cười khẽ, cô không báo cho Thời Vũ chuyện mình sẽ về nhà. Cô nghĩ, hai người đều đã buông bỏ quá khứ rồi, cả hai sẽ chậm rãi, từng bước một, men theo con đường phía trước để hướng đến cuộc sống tương lai. ....... Thời Vũ biết tin Diệp Thanh Linh đã về Hải Thành từ fan club. Cô xem được ảnh của những fan đến đón ở sân bay chụp, còn có video Diệp Thanh Linh vừa đi vừa nói chuyện phiếm với bọn họ nữa. Hai tháng nay, nếu Thời Vũ muốn biết về tin tức của Diệp Thanh Linh thì đều tìm hiểu qua group chat của hội con nhà giàu ở Hải Thành. Cho dù là tin tức gì, chỉ cần có liên quan đến Diệp Thanh Linh thì bọn họ đều có thể gửi vào trong group trước. Thậm chí Thời Vũ còn mở thông báo group chat, mỗi ngày, ngoại trừ công việc ra thì cô xem tin nhắn trong group nhiều nhất. Trong video đón sân bay, Diệp Thanh Linh đeo khẩu trang, cười tít mắt nhìn các fan, cho dù đã trang điểm nhẹ rồi nhưng vẫn không thể che hết quầng thâm vì mệt mỏi hiện lên dưới mắt. Thời Vũ nhìn, đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng. Trong video cũng có fan lo lắng dặn dò Diệp Thanh Linh phải nghỉ ngơi cho tốt, còn có người hỏi Diệp Thanh Linh có phải đang bị công ty bốc lột hay không, cô ấy đều trả lời hết từng câu một. "Trong khoảng thời gian này, cường độ công việc của mình đúng là có hơi cao thật, nhưng mà chắc là sắp được nghỉ ngơi một thời gian rồi, đừng lo cho mình nhé." "Yên tâm! Mình còn trẻ, sức khỏe tốt lắm." "Bị công ty bóc lột? Không có không có không có, mấy ngày nay toàn là đồng nghiệp trong công ty phải tăng ca với mình, mấy anh chị đó còn thấy mình đang bóc lột họ cơ mà." "Phải rồi, hôm nay mình về nhà ngủ bù một giấc, tối nay có buổi livestream tuyên truyền trên Q trạm, mọi người nhớ lên xem nhé." Cho dù rất mệt mỏi, nhưng trong video, Diệp Thanh Linh vẫn luôn giữ trạng thái rất tích cực, sức sống căng tràn. Diệp Thanh Linh vừa mới uốn tóc, mái tóc dài vừa quá vai hơi xoăn xoăn, trên đỉnh đầu còn có cả mấy sợi tóc ngốc nghếch rung rinh theo từng nhịp bước, tuy thoạt nhìn có vẻ bù xù, nhưng lại mang đến cho người ta cái cảm giác đáng yêu tinh nghịch. Khi Diệp Thanh Linh không cười, khí chất lại đổi 360 độ, y hệt như một con sói cô đơn ngạo mạn, tự do tự tại. Thời Vũ nghe giọng nói của Diệp Thanh Linh trong video, dịu dàng cười cười, cô xem đi xem lại mấy lần, rồi lại mở tin nhắn ra nhìn nhìn. Hai người đã không liên lạc với nhau được hơn hai tháng, bây giờ Diệp Thanh Linh về lại Hải Thành rồi nhưng vẫn không nhắn trước cho cô. Thời Vũ cụp mắt vì mất mát, ngón tay gõ gõ rất nhiều chữ trên bàn phím, nhưng rồi lại xóa sạch chúng đi. Thời Vũ sợ rằng mình và Diệp Thanh Linh sẽ mãi mãi mất liên lạc với nhau như thế. Nhưng cô lại càng sợ những chuyện mình làm sẽ khiến cho Diệp Thanh Linh cảm thấy không được tôn trọng, em ấy sẽ bỏ đi, không bao giờ quay trở lại nữa. Không phải Thời Vũ không muốn liên lạc với Diệp Thanh Linh, mà là... cô không dám. Lúc này, có tiếng gõ cửa văn phòng, sự mất mát trên mặt Thời Vũ lập tức tan biến, cô bắt đầu trở lại với trạng thái làm việc, giọng nói lạnh nhạt: "Vào đi." Không khí trong văn phòng bắt đầu trở nên đông cứng. ....... Tám giờ tối, Thời Vũ đã làm xong công việc, cô mở máy tính lên, canh đúng giờ đăng nhập vào phòng livestream của Diệp Thanh Linh để chờ. Cô để điện thoại sang bên cạnh, trên màn hình là group chat của fan, lâu lắm rồi Diệp thanh Linh mới livestream, group chat của hội con nhà giàu đang bàn tán rất xôm tụ. Không bao lâu, màn hình livestream sáng lên. Lúc trước, Diệp Thanh Linh có dùng tài khoản "Cô Linh" để livestream hai ba lần, nhưng chưa từng để lộ mặt, lần này vì phải tuyên truyền cho buổi concert sắp đến nên mới phải mở camera. Diệp Thanh Linh mặt một chiếc áo sơ mi trắng, không cài cúc đầu tiên, xương quai xanh tinh xảo lấp ló sau lớp vải. Diệp Thanh Linh ngồi trước microphone trông rất thong thả, dù chỉ là một chiếc sơ mi trắng khá nghiêm túc, nhưng khi cô ấy mặc lên thì lại có cảm giác vừa "soái" lại vừa lưu manh. Diệp Thanh Linh đã nghỉ ngơi một buổi trưa nên sắc mặt có vẻ tốt hơn nhiều so với lúc vừa xuống máy bay, mỗi một nụ cười hay mỗi một cái nhíu mày đều khiến con tim người ta đập tùng chen chen tùng chen chen. Trong Alpha vô cùng. Phần bình luận như muốn nổ tung lên trong nháy mắt, gần như là che khuất cả màn hình, hiệu ứng khi tặng quà cũng không ngừng xẹt qua phòng livestream. Thời Vũ thấy được gương mặt của Diệp Thanh Linh trên màn hình, trái tim hẫng một cái như vừa đánh rơi nhịp bốn, lúc não còn chưa kịp phản ứng lại thì ngón tay cũng đã chọn chuyển sang xem livestream ở chế độ toàn màn hình. Vành tai của Thời Vũ ửng đỏ. Nhưng mà không bao lâu sau, ánh mắt của Thời Vũ dời khỏi gương mặt của Diệp Thanh Linh, chuyển sang nhìn bối cảnh phía sau lưng cô ấy. Căn phòng mà Diệp Thanh Linh ngồi livestream được trang trí rất thanh nhã, bên cạnh còn có một chiếc bàn trà. Thời Vũ nhìn sơ qua một cái thì đã nhận ra, đó là chiếc bàn mà cô tranh được trong một lần đấu giá của mấy năm về trước, trên toàn Quốc của chỉ có một chiếc đó thôi, nó được đặt trong thư phòng ở nhà. Diệp Thanh Linh đang ngồi trong thư phòng ở nhà để livestream... Diệp Thanh Linh về nhà? Thời Vũ vô thức cắn đầu lưỡi, trong nháy mắt, hơi thở trở nên dồn dập thêm một chút. Lúc này, hiệu ứng quà tặng đang còn hiện lên rất nhiều, gương mặt của Diệp Thanh Linh cũng bị che khuất. Thời Vũ nhíu mày, cảm thấy không vui cho lắm, cô tìm được danh sách quà tặng, bấm mua hết từ trên xuống dưới mấy lần liền, cho đến khi hiệu ứng quà tặng của cô vượt cái người ban nãy thì mới chịu buông chuột ra, nhẹ nhàng tặc lưỡi một cái. Bình thường, Thời Vũ không có sở thích gì đặc biệt, ngoại trừ có đôi khi cảm thấy hơi bực mình ra, thì nếu chuyện nào không liên quan đến Diệp Thanh Linh, cảm xúc của Thời Vũ thường không có trập trùng mấy. Lúc này, cô nhìn bình luận dày đặc đang chạy trên màn hình, không hiểu sao lại thấy thỏa mãn vô cùng, tâm trạng cũng tốt hơn nên cười nheo cả mắt. Nội dung livestream của Diệp Thanh Linh chủ yếu vẫn là ca hát, Thời Vũ nhìn một hồi thì treo máy để đó, vừa nghe Diệp Thanh Linh hát, vừa xử lý đống công việc còn sót lại bằng laptop, có đôi khi còn nhẹ giọng ngân nga theo. Cảm âm của Thời Vũ không được ổn cho lắm, mấy khúc ngân nga toàn là nhờ chất giọng lành lạnh của cô gánh còng lưng, nhưng mà khá ngoài ý muốn là cũng dễ nghe. Từ trước đến giờ, Thời Vũ chưa từng thấy lúc làm việc nào mà nhẹ nhàng được như hôm nay. Lúc này, âm nhạc đối với Thời Vũ mà nói thì có cũng được, không có cũng không sao, cô chỉ thích nghe Diệp Thanh Linh hát thôi. Nhưng hiện tại, hình như cô đã dần dần hiểu ra tại sao có rất nhiều người thích nghe nhạc. Những người khác nhau lại có thể thông qua một bài hát mà cảm nhận được nhau, còn cả cảm giác thỏa mãn về mặt tinh thần nữa chứ không chỉ đơn giản là được người ca sĩ hát bài đó "lấy lòng". Thời Vũ hồi tưởng lại cái cảm giác khinh bỉ mà mình từng dành cho "con hát" thì chỉ biết lắc đầu cười tự giễu. Sau khi kết thúc phần ca hát, livestream còn lại nửa tiếng cuối cùng, Diệp Thanh Linh bắt đầu tương tác với các bình luận cũng như tuyên truyền cho buổi concert của tháng sau, tiện thể giao lưu và trả lời các câu hỏi của fan. Hôm nay Thời Vũ cũng đã bận việc xong, cô nghiêm túc ngồi nhìn màn hình máy tính, nhoẻn miệng cười rất thoải mái. Các fan sẽ đặt ra câu hỏi, Diệp Thanh Linh thì sẽ chọn ra một số câu để trả lời, bầu không khí trong phòng livestream rất nhẹ nhàng. [ Tại sao Thanh Linh lại muốn vào showbiz? ] Diệp Thanh Linh dịu dàng đáp: "Tại vì mình thích được hát, cũng hy vọng sẽ có thêm thật nhiều người nghe được tiếng ca của mình, và mong cho có thêm thật nhiều người sẽ tìm được niềm vui qua từng câu mình hát... Hoặc là đạt được sự cộng hưởng trong cảm xúc. Không, không nên nói thích, mà phải nói là khát khao cháy bỏng ấy chứ. Chính vì thế mà mình mới ký hợp đồng ra mắt, làm ca sĩ." [ Thanh Linh, lúc cậu vừa mới bước chân vào showbiz, người nhà của cậu có ý kiến gì không? Có phản đối không? ] Diệp Thanh Linh không thấy được bình luận này, nhưng những người xem khác đã trả lời giúp cô: [ Hồi trước Diệp Thanh Linh tham gia show《Giọng Hát Nội Lực》có nói rồi, người thân của cậu ấy, nhất là chị gái, vẫn luôn ủng hộ quyết định của cậu ấy. ] Lúc Thời Vũ nhìn thấy bình luận: "..." Cô chột dạ, rũ mắt, trong khoang miệng có vị chua xót khó tả đang lan tràn, những hồi ức của trước kia đang hiện lên, cảm giác áy náy cũng ập đến. Khi Thời Vũ nhìn lại màn hình thì đề tài bàn tán đã chuyển đến chuyện đời sống tình cảm của Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh không đi theo con đường idol cho nên không bị trói buộc bởi quy định cấm yêu đương, nhưng khi cô ấy nhìn đến những câu hỏi về vấn đề này thì vẫn chỉ trả lời một cách rất đơn giản, phần lớn là nói một hai câu rồi thôi. Thời Vũ nhìn những bình luận đang chạy qua, hàng lông mi hơi run run, bỗng nhiên trời xui đất khiến thế nào mà lại gõ ra một câu. ....... Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng cười, đọc bình luận, nhìn qua như thể đang tự hỏi tự trả lời: "Có từng thích ai chưa?" "Mình từng có rồi." Cô cười trả lời, không hề có chút đắn đo. "Đã từng yêu đương chưa?" "Riêng tư, không có cho mọi người biết đâu." Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh nhìn thấy một bình luận có màu vô cùng lấp la lấp lánh treo trên màn hình, ánh mắt hơi ngừng lại một chút. Cơ chế đạn mạc trên Q trạm là các bình luận sẽ chạy ngang qua màn hình khá nhanh, nhưng nếu đập tiền càng nhiều thì bình luận sẽ càng chạy chậm lại để có thêm thời gian cho chủ phòng livestream chú ý đến. Nhưng mà đập tiền nhiều lắm thì cũng chỉ tính bằng giây là sẽ chạy hết màn hình. Nhưng mà cái bình luận này... treo trên màn hình chắc cũng đã tầm năm phút. Câu hỏi mà bình luận này đặt ra là: [ Thanh Linh thích kiểu người như thế nào? ] Vốn dĩ Diệp Thanh Linh không định trả lời những câu hỏi mang tính riêng tư như thế này, nhưng khi cô nhìn đến ID của bình luận thì lại hơi đắn đo. Một cái tên ID rất chi là trẻ trâu—— "Hội Các Cô Vợ Linh Quang の Hải Thành の Tiểu Nhiễm" Diệp Thanh Linh còn nhớ người này, bắt đầu từ lần đầu tiên mà cô livestream sau khi mất trí nhớ, cái người tên "Tiểu Nhiễm" đó lúc nào cũng chờ sẵn trong phòng livestream, tuy người này chẳng bình luận gì nhưng mà đập tiền rất nhiệt tình, lần nào lần nấy cũng ít nhất là từ sáu chữ số trở lên (trên 360 triệu VND). Thậm chí Diệp Thanh Linh còn nghi ngờ không biết có phải là người của công ty cô cài vào không. Ngoại trừ chuyện này ra, mỗi lần Diệp Thanh Linh thấy bình luận "Cảm ơn chị Nhiễm Nhiễm" chạy ngang qua màn hình, bản năng của cô sẽ luôn ngó lơ chữ "Tiểu" trong tên ID đi, xong rồi tưởng tượng ra gương mặt của Thời Vũ. Nhưng dù sao thì cũng chỉ là suy nghĩ viễn vông. Làm sao mà có chuyện Thời Vũ trà trộn vào fan club với mấy cậu ấm cô chiêu ở Hải Thành, đã vậy còn đổi cái tên gì mà nhìn ngáo... À không, nhìn có hơi không hợp thời đại cho lắm cơ chứ? Diệp Thanh Linh cười khẽ, liếm liếm môi, trả lời câu hỏi của "Tiểu Nhiễm": "Thích kiểu người như thế nào?" "Chuyện này thì... để mình nghĩ lại cái đã." "Hồi trước đúng là mình có gu cố định thật, kiểu lúc mình còn nhỏ, tầm mười sáu mười bảy mười tám gì đó thì thích kiểu một chị thật mạnh mẽ, độc lập, có thể che chở cho mình, tuy là nhìn lạnh lùng như mà thật ra thì rất dịu dàng." Giọng của Diệp Thanh Linh rất nhẹ, cô ấy chỉ hơi mỉm cười một chút, tuy thoạt nhìn khá ngọt ngào nhưng lại không hề nhìn ra là có chút lưu luyến nào với quá khứ. Thời Vũ ngồi nhìn màn hình mà giật mình, cô cảm giác như thể Diệp Thanh Linh đang tả cô, nhưng lại chẳng phải cô. Khi Diệp Thanh Linh mười sáu tuổi, quả thật là Thời Vũ rất mạnh mẽ, độc lập, cũng đúng là có khả năng che chở cho Diệp Thanh Linh, nhưng cả người cô luôn tỏa ra sự lạnh lùng, xa cách, nói kiểu nào cũng không thể nói được hai tiếng dịu dàng. Mãi cho đến thật lâu về sau, Thời Vũ mới hiểu ra rằng, thứ mà Diệp Thanh Linh thích, nói cho cùng thì cũng chỉ là một giấc mộng hư vô mà Diệp Thanh Linh nhìn thấy được từ trên người của cô thôi. Và đó không phải là cô. Có người bình luận: [ Cơ mà, Thanh Linh, bọn tôi cảm thấy em mới là kiểu người mạnh mẽ, có thể bảo vệ được người khác mà. ] Diệp Thanh Linh cười nói: "Bởi vì sự chở che là từ hai phía, em bảo vệ chị ấy, chị ấy cũng che chở cho em... Hừm, lúc còn bé em nghĩ vậy đó. " [ Vậy lúc lớn rồi thì sao? Bây giờ Thanh Linh thích kiểu người như nào? ] "Bây giờ ạ... Em cũng không biết mình sẽ thích kiểu người thế nào nữa, hình như cũng không có gu cố định cho lắm." Diệp Thanh Linh ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, nói rất nghiêm túc, "Nhưng mà tình yêu thì không giấu được đâu, bao giờ gặp rồi thì mới biết được." Khi Diệp Thanh Linh nói, cô như thấy được gương mặt của Thời Vũ đang hiện lên trong tâm trí. Thật ra là... Nếu không xét về tính tình hay bản chất, chỉ xét về mặt ngoại hình, gương mặt của Thời Vũ... Đúng chuẩn kiểu mà cô thích. Diệp Thanh Linh cười cười, hình ảnh trong đầu cũng tan đi, cô dịu giọng nói: "Cuộc đời sau này còn dài lắm, em nghĩ rồi sẽ gặp được thôi." Phần bình luận còn đang spam những lời chúc phúc, họ hy vọng rằng Diệp Thanh Linh sẽ gặp được một người thật lòng thích cô ấy, và cô ấy cũng thật lòng thích người đó. Bầu không khí trong phòng livestream vẫn tốt như cũ, bên ngoài màn hình, chóp mũi của Thời Vũ lại cảm thấy vô cùng chua xót, đôi mắt cũng đỏ hoe. Mỗi một câu, mỗi một động tác, mỗi một sắc thái, mỗi một ánh mắt của Diệp Thanh Linh đều đang nói cho Thời Vũ biết rằng, cô ấy đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Diệp Thanh Linh không quên đi quá khứ, chỉ là tất cả những chuyện đã qua đối với Diệp Thanh Linh mà nói, giờ chỉ còn là gió thoảng mây bay, chúng không còn quan trọng nữa. Cơ bản là Thời Vũ không dám tưởng tượng đến cảnh Diệp Thanh Linh sẽ gặp và thích một người khác, và rồi họ sẽ yêu nhau... ——Không, dám, tưởng, tượng. Thời Vũ không chờ đến lúc hết livestream, cô chật vật mà đứng dậy, lảo đảo bước vào phòng nghỉ, cả gương mặt đều vùi vào lớp chăn, nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, lặng lẽ chảy dài trên má. ....... Khi Thời Vũ về đến nhà thì trời đã khuya, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn chừa lại một chiếc đèn le lói. Diệp Thanh Linh đã kết thúc livestream từ lâu nhưng Thời Vũ vẫn đến thư phòng để nhìn một cái, đèn đã được tắt, bên trong không còn ai. Cô bước lên tầng bốn, đứng ở trước cửa phòng mình, nhịp thở vì căng thẳng mà hơi chậm lại một chút, gõ cửa. Không có hồi âm. Thời Vũ mở cửa bước vào, đèn cảm ứng sáng lên, trong phòng không một bóng người. Rõ ràng là đã đoán trước được đáp án, nhưng trong khoảnh khắc đó, Thời Vũ vẫn cảm thấy trái tim mình đau đớn và hụt hẫng, cô không cam lòng, đi vào, trong phòng tắm không có người, ngoài ban công vẫn không có người, trên mặt đất cũng không có trải sẵn miếng đệm. Thời Vũ ngồi xuống mép giường, thở dài, lo sợ không yên. Thời Vũ thay đồ ngủ, rửa mặt, chuẩn bị sạch sẽ xong thì lên giường nằm một lát, nhưng làm mọi cách cũng không thấy buồn ngủ chút nào. Cuối cùng, cô đứng dậy, mở cửa, cẩn thận bước xuống tầng ba. Có ánh sáng thoát ra từ khe cửa phòng Diệp Thanh Linh. Thời Vũ nhẹ nhàng gõ gõ, không bao lâu thì bên trong đã có tiếng Diệp Thanh Linh cất lời: "Thời Vũ?" "Là chị." Thời Vũ nhẹ nhàng đáp, cố che khi sự đau khổ trong giọng nói của mình. "Vào đi." Giọng của Diệp Thanh Linh không có chút cảm xúc. Thời Vũ bước vào, Diệp Thanh Linh đang nằm trên giường để xem điện thoại, ngước mắt lên nhìn thoáng qua Thời Vũ một cái, hỏi rất khách sáo: "Tan làm rồi à?" Lâu rồi mới gặp lại, trên mặt Diệp Thanh Linh không hề có chút cảm xúc nào gọi là vui mừng, cũng không còn chạy đến nhào vào lòng ngực của Thời Vũ như lúc xưa đã từng nữa. Thời Vũ cắn cắn đầu lưỡi, ngón tay đang giấu ở cạnh người siết chặt lại: "Ừm." "Em đi công tác về rồi à?" Thời Vũ cố gắng làm cho giọng của mình nghe thật bình tĩnh, "Lần này em ở nhà mấy ngày?" "Chắc tầm một tuần, sắp tới phải chuẩn bị cho concert, không có nhiều thời gian." Diệp Thanh Linh đáp. Thời Vũ gật đầu, giả vờ lơ đãng hỏi: "Em không lên ngủ sao?" "Không." Diệp Thanh Linh rũ mắt, cười khe khẽ, nói, "Không phải mấy cặp vợ chồng son bắt đầu thấy xa cách từ lúc ngủ riêng hay sao." Diệp Thanh Linh nói xong, đợi một hồi nhưng không thấy Thời Vũ trả lời. Cô ngước mắt nhìn qua đó thì thấy Thời Vũ đang đứng cạnh cửa, mặc một chiếc váy ngủ hai dây, cúi đầu nhìn điện thoại, thoạt nhìn có vẻ là do công việc có vấn đề. Dưới lớp áo ngủ, dáng người của Thời vũ rõ ràng là đã gầy hơn trước rất nhiều, cô ấy cúi đầu, hàng lông mi run lên nhè nhẹ lại càng khiến cho Thời Vũ trông có vẻ yếu đuối, đáng thương. Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại muốn bước đến nắm tay Thời Vũ, dắt cô ấy trở về tầng bốn, sau đó ôm nhau mà ngủ. Nhưng Diệp Thanh Linh cũng chỉ nghĩ thế thôi, cô không làm mà chỉ lẳng lặng nhìn Thời Vũ. Một hồi lâu, ánh mắt của Thời Vũ cũng rời khỏi màn hình điện thoại, dịu dàng nhìn Diệp Thanh Linh: "Ngủ ngon." Thời Vũ xoay người bước đi. "Ngủ ngon." Diệp Thanh Linh nhìn bóng lưng của cô ấy, nhẹ nhàng đáp lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]