Diệp Thiên Mi xiêu xiêu vẹo vẹo vọt đến bồn rửa tay, hất nước lạnh lên mặt mình mấy lần liên tục. Sau khi xác định được bản thân mình không nghe lầm hay là nhớ lầm xong, Diệp Thiên Mi run run rẩy rẩy về lại chỗ sân thượng, giả vờ như thể cậu không nhớ được cái gì cả. Nhưng mà trên bàn nướng BBQ, Diệp Thanh Linh đã gục đầu xuống bàn ngủ mất rồi. "Chị Linh...? Chị Linh, tỉnh, tỉnh đi chị?" Diệp Thiên Mi hô lên mấy tiếng, dùng sức đẩy đẩy bả vai cô ấy, nhưng ngoại trừ mấy tiếng làu bàu và lắc đầu ra thì Diệp Thanh Linh không có thêm tí phản ứng nào khác. Trong nháy mắt, Diệp Thiên Mi khóc không ra nước mắt: "Không phải chứ, chị Linh, chị mới kể em nghe một tin giật gân tới vậy xong rồi chị nằm đây chị say bất tỉnh nhân sự, chị quá đáng lắm luôn á?" Mặc dù lúc trước trong giới vẫn hay đồn Diệp Thanh Linh là chú chim hoàng yến mà Thời Vũ nuôi bên cạnh, nhưng mà với tư cách là một hảo huynh đệ của Diệp Thanh Linh, Diệp Thiên Mi từ xưa đến nay vẫn chưa bao giờ tin những lời đồn đó, cậu vẫn luôn vững tin vào mối quan hệ chị chị em em quá đỗi bình thường của hai người họ. Cho đến lúc nãy. Mặt Diệp Thiên Mi chù ụ như bánh bao chiều. "Thời... Thời Vũ..." Lúc này, Diệp Thanh Linh đang ghé mặt lên bàn mới giật giật, mơ màng mà gọi tên Thời Vũ, sau đó lại lẩm bà lẩm bẩm gì đó, hình như là đang mắng chửi rất kịch liệt, nhưng mà Diệp Thiên Mi nghe không rõ là đang mắng ai. Diệp Thiên Mi thấy Diệp Thanh Linh đã say đến thế mà còn nhẹ nhàng gọi tên Thời Vũ, kết hợp với những lời bốc phốt mà lúc nãy Diệp Thanh Linh kể cho cậu nghe, trong lòng cậu ta lại bắt đầu xuất hiện một ý tưởng chất chi là táo bạo... Chắc không phải là... Diệp Thanh Linh bị Thời Vũ đá đâu nhỉ? Nói như vậy thì cũng đúng là có cạch mặt nhau nhưng không xem là bị đuổi ra khỏi nhà... Diệp Thanh Linh còn đang nằm bò ra bàn, cô ấy vẫn tiếp tục lẩm bẩm gì đó, Diệp Thiên Mi chưa nghe ra được, nhưng mà sau khi phỏng đoán xong, cậu cứ thấy sao mà... bây giờ Diệp Thanh Linh nhu nhược đáng thương đến thế, không còn là một "chị Linh" mạnh mẽ như xưa nữa. Bỗng nhiên, Diệp Thiên Mi hít sâu một hơi giống như mới vừa hạ quyết tâm, cậu lấy điện thoại ra mà tay thì run lẩy bẩy: "Chị Linh... Em, em, má nó, bằng bất cứ giá nào, em cũng chỉ giúp chị được đến đây thôi. Chị ấy đến hay không thì em không biết đâu nhá." Diệp Thiên Mi tìm số diện thoại của Thời Vũ, sắc mặt như sắp bước vào chỗ chết, cậu nhắm mắt lại, ngón tay bấm vào nút gọi. Điện thoại đang kết nối cuộc gọi, lần đầu không ai bắt máy, Diệp Thiên Mi lại quyết tâm bấm gọi thêm lần nữa. Lúc này, đầu dây kia đã nhận cuộc gọi, bên đó có tiếng sột soạt phát ra, sau đó là tiếng giày cao gót bước lộc cộc trên nền gạch men, vừa nghe tiếng thôi đã đoán được bây giờ Thời Vũ còn đang ở công ty để tăng ca. "Chị... Chị Thời ạ." Diệp Thiên Mi nhắm mắt, run rẩy. Bên phía Thời Vũ im lặng một lát, sau đó là giọng nói lạnh lùng cất lên: "Diệp Thiên Mi à?" Dù cách một chiếc điện thoại, nhưng Diệp Thiên Mi giống như vẫn thấy được hình ảnh Thời Vũ đang cau mày, nở nụ cười lạnh nhạt, cậu ta sợ đến mức tay run lên một cái, xém tí nữa đã quăng luôn cái điện thoại đi. Diệp Thiên Mi mới uống bia, cổ họng cậu còn hơi nghèn nghẹn nói không thành tiếng, ngay lúc cậu nghĩ rằng Thời Vũ sắp hết kiên nhẫn rồi cúp điện thoại thì bên kia lại lên tiếng: "Chuyện gì?" "Diệp, Diệp, Diệp..." "Diệp Thanh Linh?" "Dạ..." Cuối cùng Diệp Thiên Mi cũng thốt được thành lời, "Chị ấy uống say, đang ở chỗ em ạ." "Địa chỉ." "Em, em gửi chị ngay ạ!" Diệp Thiên Mi không biết tại sao, chỉ bằng hai chữ ngắn ngủi đó mà cậu lại cảm thấy hơi thở của Thời Vũ rõ ràng là đã trở nên dồn dập hơn rất nhiều. ....... Chưa đến hai mươi phút sau thì Thời Vũ đã đến đây. Đầu tiên, Thời Vũ đứng từ phía xa xa trừng mắt nhìn Diệp Thiên Mi một cái, sau đó mới nhanh chóng bước đến bên cạnh Diệp Thanh Linh. Rõ ràng là chưa làm gì sai, cậu còn có lòng tốt điện thoại báo cho người ta nhưng tự nhiên lại bị người ta trừng mắt, Diệp Thiên Mi run bần bật: "..." Cậu ấm ức vô cùng. Từ trước đến giờ, Diệp Thanh Linh chưa từng say đến mức như vậy, cô ấy mềm oặt, ghé lên trên bàn, bên cạnh là bảy tám chai bia nghiêng nghiêng ngã ngã bày khắp cả ra. Cũng không biết là cô ấy và Diệp Thiên Mi uống kiểu gì, uống nhiều cỡ nào mà để say cỡ này. Thời Vũ nhíu mày, bất chấp tất cả mà trừng mắt Diệp Thiên Mi thêm lần nữa, sau đó mới dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Linh, gọi một tiếng dỗ dành: "A Linh?" "Hừm..." Cổ họng của Diệp Thanh Linh hừ ra một tiếng, nhưng vẫn cứ nằm ì ra đó không chịu nhúc nhích. Thời Vũ đến gần Diệp Thanh Linh, cô muốn ôm eo cô ấy nhưng lại bị cái người đang mơ mơ màng màng đó đẩy ra. Cũng may là Diệp Thanh Linh đã say bí tỉ rồi nên động tác đẩy nhẹ như là bông, không có dùng một chút sức nào, ngay cả Thời Vũ còn dễ dàng tóm được tay cô ấy, nhẹ nhàng kéo ra sau lưng để ôm. "A Linh, em say rồi, chị đến đón em về nhà." Lần trước Diệp Thanh Linh cũng uống say, Thời Vũ đã đi đón một lần rồi nên hôm nay cô rất có kinh nghiệm, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn, dịu dàng đến muốn tan chảy. Diệp Thiên Mi đứng nhìn bên cạnh mà trợn mắt há miệng... Người này có còn là chị, chị Thời hung thần không thế? Cậu đâu có say đến nổi mộng du đâu? Thời Vũ không thèm để ý đến sắc mặt Diệp Thiên Mi, từ nãy đến giờ ánh mắt chỉ dừng trên người của Diệp Thanh Linh, vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa cố ôm cô ấy đứng dậy. "Ai da...!" Eo của Diệp Thanh Linh được Thời Vũ ôm trọn, đôi tay cũng bị cố định ở sau lưng, trong cổ họng phát ra mấy tiếng hừ hừ đầy bất mãn, cái đầu đang cúi gầm từ nãy giờ cũng chịu ngẩng lên. Diệp Thanh Linh nhìn Thời Vũ trong cơn chếch choáng, tuy nhìn không rõ, nhưng bỗng nhiên cô ấy lại giống một con sói con đang giương nanh múa vuốt, nhào đến cắn vào bả vai của Thời Vũ. Diệp Thanh Linh ngước mắt lên nhìn Thời Vũ, rõ ràng là trong mắt Diệp Thanh Linh không hề có chút tiêu cự, nhưng cô ấy vẫn vừa cắn vừa nhìn chằm chằm Thời Vũ bằng ánh mắt hung tợn. Bỗng chốc, Thời Vũ ngơ ngẩn. Không phải là do đột nhiên Diệp Thanh Linh nhào đến cắn, cô đang mặc áo lông, bây giờ Diệp Thanh Linh cũng không còn chút sức lực nào nên cắn cũng không đau. Mà cô ngạc nhiên là vì đôi mắt mông lung của Diệp Thanh Linh đang ngân ngấn nước, khóe mắt đỏ hoe, trên má còn có vệt nước mắt chưa khô. Trái tim của Thời Vũ đau nhói lên, cô lập tức buông Diệp Thanh Linh ra, để mặc cho cô ấy giễu võ giương oai đánh lên người mình. Thời Vũ liếc Diệp Thiên Mi một cái, giọng nói lạnh như sắp giết người tới nơi: "Lúc nãy cậu với em ấy làm những gì rồi?" "Em em, em..." Diệp Thiên Mi lập tức đứng thẳng người lên, run cầm cập, "Nói, nói chuyện linh tinh thôi ạ... Chị Thời, em, em đâu có đánh, đánh chị Linh đâu ạ, em cũng đánh, đánh không lại chị ấy mà..." "Hai người... Đang nói cái gì?" Thời Vũ nhẹ nhàng nhướng mày, tuy giọng nói rất nhẹ nhưng sát khí thì không hề giảm. Diệp Thiên Mi lại càng run hơn, cậu cũng đâu có dám bảo là đang nói chuyện về Thời Vũ đâu...! "Thôi, không cần nói cho tôi." Cũng may là Thời Vũ không hỏi cho ra lẽ, cô ngó sang chỗ khác, dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn Diệp Thanh Linh. Lật mặt còn nhanh hơn là lật bánh tráng nữa. Diệp Thanh Linh vừa cắn vừa đánh Thời Vũ, nhưng mà nói chung là do không có sức nên lại mềm oặt xuống, dựa vào lòng ngực của Thời Vũ, Thời Vũ vội vàng đỡ cô ấy. Tuy Diệp Thanh Linh là người ngã vào lòng Thời Vũ, nhưng cô ấy vẫn là người muốn đẩy Thời Vũ ra. "A Linh..." Thời Vũ bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài. Diệp Thanh Linh tiếp tục đẩy đẩy, rồi bỗng nhiên lại nhúc nhích mũi một cái, mở to đôi mắt nhập nhèm, lầm bầm: "Mùi cam quýt..." Khác với giọng nói bất mãn của ban nãy, Diệp Thanh Linh bây giờ như đang bị hấp dẫn bởi mùi thơm trên người Thời Vũ, sau đó cô ấy lại lầm bầm lầu bầu rất nhiều lần. Thời Vũ hoàn hồn, lúc nãy ở trên xe, cô cố tình phun một ít nước hoa—— Một trong ba chai nước hoa mà Diệp Thanh Linh từng tặng cho cô, mùi nồng nhất là mùi cam quýt, và đó cũng là mùi mà Diệp Thanh Linh thích nhất. Lúc trước, hầu như toàn bộ nước hoa của Diệp Thanh Linh đều là mùi cam quýt, có đôi khi Diệp Thanh Linh dùng ké của cô thì cũng sẽ chọn mùi này. "Ừm, mùi cam quýt, A Linh, em thích." Thời Vũ nhẹ giọng nói, cô nhấc phần cổ tay đã được phun nước hoa đến gần mũi của Diệp Thanh Linh để cho cô ấy ngửi ngửi. Kết quả là Diệp Thanh Linh y hệt như một chú chó con vậy, ngửi ngửi được mấy cái thì bỗng nhiên lại muốn cắn. Hàm răng xẹt qua mu bàn tay, ngứa. Ngón tay của Thời Vũ run run lên, nhanh chóng rụt lại, giận dỗi vỗ vỗ mặt Diệp Thanh Linh: "Làm gì đó? Chó con." "A..." Diệp Thanh Linh bị đánh, cô ấy bắt đầu ấm ức khóc rưng rức, cuối cùng mới ngoan ngoãn lại, dựa vào lòng của Thời Vũ không nhúc nhích. Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm dù lòng còn đau như dao cắt. Thời Vũ cảm thấy Diệp Thanh Linh như một chú chó con chưa được huấn luyện vậy, phải dạy dỗ cho một trận thì mới biết thế nào là ngoan ngoãn. Chỉ là... Chú chó con này, sáng mai, sau khi tỉnh lại thì sẽ không còn thuộc về cô. Thời Vũ hít sâu một hơi, cố nén sự mất mát trong lòng xuống, dịu giọng nói: "A Linh, mình về nhà nhé?" "... Ừm." Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu. Thời Vũ ôm chặt eo của Diệp Thanh Linh, còn Diệp Thanh Linh thì cứ lắc lư rồi lại dựa vào lòng Thời Vũ. Trong gió lạnh đầu xuân, hai người ôm hai thật chặt, nhiệt độ của hai người xen lẫn vào nhau, có đôi khi tay người này sẽ vô tình lướt qua làn da của người kia. Tim của Thời Vũ đập rộn ràng, vành tai đỏ ửng lấp ló sau mấy sợi tóc. Vì sức của Thời Vũ không mạnh nên cô đỡ Diệp Thanh Linh đi rất chậm chạp, có đôi khi còn bị lảo đảo. Diệp Thiên Mi thấy thế liền lí nhí hỏi một câu: "Chị Thời... Không thôi, à thì... Để em đỡ phụ chị nha?" Thời Vũ nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, đuôi mắt hơi nhếch lên tràn đầy sát khí, khác một trời một vực với ánh mắt dịu dàng khi nhìn Diệp Thanh Linh. Thời Vũ không nói chuyện, nhưng Diệp Thiên Mi chỉ nhìn sắc mặt thôi cũng thấy được chữ: "Cút." Diệp Thiên Mi: "..." Nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực.jpg Cậu không dám nói tiếp nữa, chỉ biết đi sau lưng của hai người, cách một khoảng ngắn. Mãi cho đến khi Thời Vũ dịu giọng dỗ được Diệp Thanh Linh đi hết cả chặng đường, đỡ cô ấy lên xe xong thì cậu mới quay lại chỗ hội sở. Diệp Thiên Mi gãi gãi cái đầu choáng váng, sao cậu cứ cảm thấy... Lúc nãy Thời Vũ dịu dàng dỗ dành Diệp Thanh Linh, ngược lại, Diệp Thanh Linh thì cứ dùng vẻ mặt tràn đầy sự không tình nguyện để bước theo ấy nhỉ... Thoạt nhìn giống như kiểu Thời Vũ mới là người bị đá vậy? Diệp Thiên Mi lắc đầu nguầy nguậy, ảo giác, đây nhất định là ảo giác... nhỉ? ....... Khó khăn lắm Thời Vũ mới dắt được Diệp Thanh Linh về nhà, tầm giờ này thì bà ngoại và dì Liễu đã đi ngủ. Bởi vì đây là chuyện ngoài dự đoán nên Thời Vũ cũng chưa kịp nhờ dì Liễu làm canh giải rượu trước, nhưng mà nhìn Diệp Thanh Linh say cỡ này thì chắc uống cũng không được bao nhiêu. Thời Vũ dìu Diệp Thanh Linh vào thang máy, đỡ cô ấy đến phòng của cô. Thay đồ ngủ xong thì lại vào phòng tắm để lau người, rửa mặt và sửa soạn sơ sơ. Thời Vũ đã từng chăm Diệp Thanh Linh say rượu một lần rồi nên cũng rất quen tay quen chân. Tuy Diệp Thanh Linh say bí tỉ nhưng lại không hề nghịch ngợm, cô ấy chỉ ngoan ngoãn híp mắt ngồi ở đó, có đôi khi thì nhúc nhích một cái, Thời Vũ dịu giọng mắng mấy câu, cô ấy liền gục đầu xuống tỏ vẻ tủi thân, không hề động đậy, trông y hệt như một chú chó con. Thời Vũ sửa soạn hết cho Diệp Thanh Linh xong thì đắp chăn thật kỹ cho cô ấy, còn mình thì đi vào phòng tắm để rửa mặt, trái tim cũng vì căng thẳng mà đập loạn lên. Lần trước, sau khi Diệp Thanh Linh uống say xong, rõ ràng là khóc lóc thảm thiết đáng thương như vậy, cuối cùng lại thẳng tay hành cô nhức mỏi từ trên xuống dưới. Bây giờ Thời Vũ còn nhớ rõ, lúc ấy, cô chỉ biết cố gắng cắn chặt môi mình, chịu đựng thế công không có tí nhịp nhàng của Diệp Thanh Linh, nước mắt cũng không để nén nổi mà rơi lã chã, cả người như sắp bị bóp vụn trong tay của Diệp Thanh Linh. Đau chết đi được. Nhưng mà... Thời Vũ liếm liếm môi, trong lòng còn có cảm giác chờ mong rất nôn nóng đang ập đến một cách hỗn loạn. Nếu thêm một lần như thế, cũng không phải không được. ....... Thời Vũ tranh thủ rửa mặt xong thì trở lại phòng, Diệp Thanh Linh đã không còn nằm trên giường. Thời Vũ kinh ngạc, hoảng loạn mà hô lên: "A Linh——!" Không ai đáp lời. Thời Vũ lập tức nhìn khắp phòng, cửa ban công đang khóa trái, Diệp Thanh Linh say đến như vậy rồi thì chắc là không mở nổi. Lúc nãy cửa phòng không có khóa, Thời Vũ nhanh chóng bước sang đó, quả nhiên là cửa đã bị mở toang. Cô bước thật nhanh ra hành lang để nhìn thử nhưng vẫn không thấy bóng ai, cô đang định đến phòng vẽ tranh để tìm thì nghe được tiếng gì đó rất nhỏ phát ra từ chỗ cầu thang. "A Linh!" Thời Vũ vừa gọi vừa bước đến đó để bật đèn. Sắc màu trầm ấm từ ánh đèn sáng lên, Diệp Thanh Linh vốn đang ngồi cuộn tròn ở chỗ khúc ngoặt cầu thang như bị mới kích thích, cô ấy ôm chân rụt rụt người ra phía sau, gương mặt vùi vào đầu gối. Trái tim của Thời Vũ như bị bóp nghẹn, ngón tay đang rũ bên người chợt siết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt. Cô bám tay kia lên thành cầu thang, cẩn thận bước thật chậm rãi về phía Diệp Thanh Linh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "A Linh, em ở đây làm chi? Mình về phòng ngủ nhé." Diệp Thanh Linh nghe được tiếng Thời Vũ, cả người hơi run run nhưng rồi lại kiên quyết ôm chặt chân mình. "Không." Giọng của Diệp Thanh Linh tràn đầy sự kháng cự. "A Linh..." Thời Vũ đến gần. "Tôi không... Không có ngủ với Thời Vũ đâu...!" Diệp Thanh Linh lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt vẫn còn rất mông lung, tuy chưa tỉnh rượu nhưng lại rất quật cường. Cô ấy ôm chân, cuộn tròn người lại nhìn như một con quay, và bất cứ lúc nào con quay đó cũng có thể lăn đi mất. Thời Vũ đau đớn, cô không dám bước lên phía trước vì sợ kích thích đến Diệp Thanh Linh, cô chỉ còn cách ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt để năn nỉ Diệp Thanh Linh. Vừa định nói chuyện thì đã bị Diệp Thanh Linh cắt ngang. "Tôi không có muốn ngủ chung với Thời Vũ đâu, Thời Vũ, chúng ta ly hôn rồi... Thời Vũ đã đồng ý với tôi rồi cơ mà, chúng ta không còn, không còn liên quan gì đến nhau nữa." Diệp Thanh Linh mơ mơ màng màng lắc đầu, chỉ nói ra theo bản năng. "Thời Vũ, Thời Vũ cứ gạt tôi, thừa dịp tôi mất trí nhớ... Còn hung dữ với tôi nữa... Tôi ghét Thời Vũ..." Thời Vũ ngẩn ngơ hé môi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Chị hứa với A Linh rồi mà, chị sẽ thay đổi..." Không biết là Diệp Thanh Linh có nghe được lời Thời Vũ nói hay không, cô ấy chỉ lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không bao giờ tin lời Thời Vũ nói đâu." "Tôi không có thèm để ý Thời Vũ, không thèm ngủ với Thời Vũ. Không cần Thời Vũ nữa." Diệp Thanh Linh nói chuyện không mạch lạc, giọng nói vừa hung hăng lại vừa nũng nịu, không hề có chút uy hiếp, nhưng mỗi một câu mà cô ấy nói ra thì không khác gì đang ghim từng dao vào tim Thời Vũ. Cuối cùng, Thời Vũ cũng hiểu được, những con dao lúc trước mình đâm vào lòng của Diệp Thanh Linh sẽ có cảm giác thế nào. Thời Vũ cắn chặt môi, từ trái tim, mạch máu, cổ họng cho đến não bộ, từ trên đỉnh đầu xuống dưới chân, không có chỗ nào là không đau đớn, sự hối hận vô ngần lại nhấn chìm cô. "A Linh, chúng ta về phòng trước đã." Giọng của Thời Vũ nghẹn ngào rất nhiều, "Chị sẽ không ngủ với em, chị ngủ dưới đất... Được không?" Tuy Diệp Thanh Linh choáng váng nhưng vẫn rất đề phòng, sau đó mới lảo đảo gật gật đầu. Đối diện với ánh mắt như thế của Diệp Thanh Linh, nhịp thở của Thời Vũ trở nên nặng nề, cô nhắm mắt hít sâu mấy lần mới có thể bình tĩnh lại: "Diệp Thanh Linh, bây giờ mình về phòng trước, em say rồi, không thể ngồi ở đây mãi. Lỡ ngoại nghe được âm thanh thì phải làm sao giờ?" Nghe được chữ "ngoại", ánh mắt của Diệp Thanh Linh mới tỉnh táo lại đôi chút, nhưng khi nhìn về phía Thời Vũ thì vẫn ngập tràn sự đề phòng, Thời Vũ thở dài một hơi, lui về sau: "Diệp Thanh Linh, chị không chạm vào em, em vịn vào thành cầu thanh lên lầu nhé." Diệp Thanh Linh không chịu động đậy. Thời Vũ mím môi, thử dỗ dành: "Ngoan." Sự đề phòng trong đôi mắt của Diệp Thanh Linh hơi tan đi một ít, chớp chớp mắt tỏ vẻ bối rối. Thời Vũ lại lùi về sau một bước. Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng xiên xiên vẹo vẹo mà đứng dậy, bám vào thành lan can để bước đến tầng bốn. Thời Vũ lùi một bước thì cô ấy lại tiến lên một bước, khó khăn lắm mới về được đến phòng, Thời Vũ lập tức khóa cửa lại. Nhưng cả hai người đều không hề chú ý đến tiếng "kẽo kẹt" phát ra từ một cánh cửa khác ở tầng ba. ....... Thời Vũ dỗ dành Diệp Thanh Linh nằm lên giường, còn cô thì ngồi bần thần ở bên cạnh một lát, cuối cùng mới lê tấm thân mỏi mệt đến tủ quần áo, lấy chăn rồi bày bừa nó ra cạnh mép giường. Tắt đèn, Thời Vũ chui vào trong lớp chăn. Xung quanh chỉ toàn là bóng tối, im ắng không có âm thanh, cũng không biết là Diệp Thanh Linh nằm trên giường đã ngủ hay chưa. Vốn dĩ Thời Vũ nghĩ rằng, ít nhất là khi say rượu thì Diệp Thanh Linh vẫn tạm thời thuộc về cô, ít nhất cũng phải đến sáng mai thì Diệp Thanh Linh mới bỏ cô mà đi. Trái tim đau đớn quá. ....... Sáng sớm, lúc Diệp Thanh Linh tỉnh giấc, đầu vẫn còn đau nhói do say cồn, cổ họng khát khô. Cô chống tay ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ nhìn dáo dác bốn phía, cô phát hiện ra ngay đây là phòng của Thời Vũ. Tại sao cô lại ở đây nhỉ? Diệp Thanh Linh ngẩn người ra một lát, ký ức về chuyện hôm qua cô đi uống bia với Diệp Thiên Mi hiện lên trong não, nhưng cô chỉ nhớ được nửa đoạn trước, đoạn sau thì nhớ không rõ lắm, cứ cố hình dung thì đầu lại càng đau thêm. Thời Vũ không ngủ trên giường, Diệp Thanh Linh sờ sờ vào phần giường lạnh lẽo bên kia, dụi mắt bước xuống, do không chú ý nên cô vô tình đạp trúng một thứ gì đó rất mềm mại. Diệp Thanh Linh còn đang ngồi trên giường nên cũng không dồn quá nhiều lực xuống dưới chân, gần như là mới chạm tới thì chân cô đã phản xạ có điều kiện, rụt về rất nhanh. Lúc này, Diệp Thanh Linh mới phát hiện Thời Vũ thế mà lại nằm dưới đất, cô ấy đang cuộn tròn dưới lớp chăn được trải vội ở đó, đây là tư thế ngủ thiếu cảm giác an toàn quen thuộc. Mái tóc xoăn lộn xộn che khuất gần hết cả mặt Thời Vũ, chỉ để lộ một phần da trắng nõn, áo ngủ mùa xuân mặt trên người Thời Vũ nhăn nhúm, bả vai mượt mà để hở ra ngoài, lấp ló sau đó là xương quai xanh tinh xảo. Đúng thật là Thời Vũ chưa từng ngủ dưới đất bao giờ, miếng lót lẫn chăn đều rất lộn xộn, nhìn qua y hệt như một cái ổ. Mà Thời Vũ cuộn tròn trong cái ổ đó, tựa như một con thú con bị người ta bỏ rơi. Ban nãy, Diệp Thanh Linh lỡ chân dẫm lên... bả vai của Thời Vũ, lúc rụt chân về, gan bàn chân còn vô tình lướt qua xương quai xanh của cô ấy, chạm vào làn da mượt mà đó trong chớp mắt. Diệp Thanh Linh cắn cắn đầu lưỡi, gương mặt bắt đầu hồng lên vì chột dạ. Trong đầu Diệp Thanh Linh đang mường tượng lại một vài hình ảnh, hình như tối hôm qua, đúng là Thời Vũ dìu mình về nhà để chăm sóc. Hơn nữa, nhớ mang máng lại thì... hình như mình còn vừa đánh vừa cắn Thời Vũ, không những thế mà còn làm trước mặt Diệp Thiên Mi nữa... Cho dù Thời Vũ là người yêu cũ, nhưng hình như, thái độ của mình hôm qua đúng là có hơi quá đáng thật. Diệp Thanh Linh lại nhìn về phía Thời Vũ đang cuộn tròn người lại, hít một hơi thật sâu, cô khom lưng định bế Thời Vũ lên giường. Áo ngủ đã rất mỏng rồi mà Thời Vũ còn làm nó nhăn nhúm lại, lúc Diệp Thanh Linh ôm eo Thời Vũ, cánh tay cô tiếp xúc trực tiếp với phần da thịt trên eo cô ấy. Đầu ngón tay của Diệp Thanh Linh run rẩy như bị điện giật, cô cố nén xuống cảm giác tê ngứa trên cánh tay, định dùng sức bế thốc Thời Vũ lên để đứng dậy. Không nghĩ đến ngay lúc đó, Thời Vũ vốn đang cuộn tròn ngủ ngoan lại tự nhiên nỉ non một tiếng, lắc lắc đầu, tỉnh giấc. Thời Vũ mở mắt, đôi mắt đào hoa còn ngân ngấn nước, nhìn Diệp Thanh Linh một cách mông lung. "Hưm... Ngứa." Thời Vũ vừa mới thức giấc nên còn chưa tỉnh táo lắm, cô chỉ chạm chạm vào cánh tay đang ôm bên hông mình theo bản năng, ai ngờ cuối cùng lại lỡ tự kéo áo sang một bên, toàn bộ phần tay của Diệp Thanh Linh đỡ trọn phần da thịt trên eo Thời Vũ. Cả hai người cùng ngẩn ra. Thời Vũ nhanh chóng tỉnh cả ngủ, Diệp Thanh Linh cũng đột nhiên rụt tay về, bước lùi về sau, xoay người để giấu đi gương mặt xấu hổ, ho khan hai tiếng. Lúc Diệp Thanh Linh quay người lại thì Thời Vũ đã ngồi lại rất nghiêm trang, áo ngủ cũng đã được sửa lại vô cùng chỉnh tề. "Lúc nãy..." Diệp Thanh Linh cắn cắn môi, chột dạ giải thích, "Tôi chỉ muốn bế Thời Vũ lên giường thôi." "Ừm." Thời Vũ gật đầu. Diệp Thanh Linh: "..." Sao cứ có cảm giác Thời Vũ không tin lời mình nói nhỉ? Diệp Thanh Linh ngượng ngùng đánh trống lảng: "Tối hôm qua..." "Tối hôm qua em uống say, Diệp Thiên Mi gọi điện cho chị." Thời Vũ nhẹ giọng nói. "... Cảm ơn." "Không có gì." Sau khi cảm giác xấu hổ tan đi, không khí giữa hai người trở nên vừa khách sáo lại vừa xa lạ. "Thời Vũ, tôi hứa với ngoại là mấy ngày nay tôi sẽ ở nhà chơi với ngoại, những hôm sau cứ để tôi ngủ dưới đất là được rồi." Diệp Thanh Linh định nói sẽ về phòng mình ngủ, nhưng mà cô chợt nhớ là cô phải diễn cảnh hai người càng ngày càng xa cách trước mặt bà ngoại, thôi thì cứ ngủ ở phòng Thời Vũ vậy. Thời Vũ gật đầu. Diệp Thanh Linh liếm liếm môi: "Thời Vũ đi ăn sáng trước đi... Phòng để đó tôi dọn." Rốt cuộc Thời Vũ cũng lắc đầu: "Không cần, để chị dọn được rồi." "Thế Thời Vũ biết dọn cho gọn không?" Diệp Thanh Linh nhìn đống chăn trải lộn xộn dưới đất, hỏi ngược lại. Thời Vũ cũng im lặng nhìn nó một hồi: "..." Cô tự giác đứng dậy nhường lại vị trí cho Diệp Thanh Linh, ngón tay giống như vô tình lướt qua bả vai của Diệp Thanh Linh, ngừng lại trên đó một chốc: "Vậy chị đi xuống trước." "Ừm." Diệp Thanh Linh gật gật, bắt đầu gấp chăn. Động tác của Diệp Thanh Linh rất nhanh nhẹn và thuần thục, cô gấp lại đống chăn cho gọn gàng rồi nhét nó vào trong tủ quần áo ở bên cạnh. Diệp Thanh Linh không xuống lầu ngay, cô ra ngoài ban công, ngồi trong cơn gió lạnh cho tỉnh táo. Cô cảm thấy, cách cô và Thời Vũ ở cạnh nhau lúc này, quả thật là đã có sự khác biệt so với lúc trước. Khách sáo, xa lạ, nhưng lại không mang đến cảm giác chán ghét. Giống như kiểu Thời Vũ đã học được cách thay đổi vậy, hai người vẫn duy trì khoảng cách xã giao cần có giữa hai người trưởng thành. Có thể nói rằng đây là lần đầu tiên mà Thời Vũ nhìn thẳng vào cô, nói chuyện với cô một cách bình đẳng đến thế. Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng cười khẽ. Cô nghĩ rằng, hai người sẽ cùng nhau tiến về phía trước, cùng nhau buông bỏ quá khứ. ....... Diệp Thanh Linh xuống lầu ăn sáng, cô ngồi nói chuyện với bà ngoại một lát, Thời Vũ thì ngồi im lặng đọc sách trong phòng khách. Tuy hai người không có nói gì với nhau, nhưng không khí trong phòng cũng không tệ, khá là ngoài ý muốn. "Ngoại, con ra ngoài đi bộ với ngoại nhé?" Mùa xuân đã đến, bà ngoại có thói quen đi bộ để tập thể dục buổi sáng, sau khi Diệp Thanh Linh ăn sáng xong, cô cười hỏi. "Được thôi, chúng ta cùng nhau đi du xuân, Tiểu Linh, con không biết đâu, hoa trong vườn nở rộ đón xuân rồi, nở vàng rực cả một bức tường cơ, đẹp dữ lắm." Bà ngoại được Diệp Thanh Linh dìu đứng dậy, khi bước đến cạnh Thời Vũ, bà hỏi, "Nhiễm Nhiễm, hôm nay con không đi làm sao?" "Dạ." Thời Vũ buông quyển sách xuống, "Mấy ngày hôm trước con tăng ca liên tục nên cũng hơi mệt, vừa khéo A Linh em ấy đi công tác về nên con cũng tranh thủ nghỉ ngơi mấy ngày." "Vậy Nhiễm Nhiễm đi dạo chung không?" Bà ngoại cười ha hả, hỏi. Thời Vũ đắn đo một hồi rồi lại ngước mắt lên nhìn Diệp Thanh Linh, sau đó mới đứng dậy bước sang cạnh bà ngoại. Thời Vũ và Diệp Thanh Linh, một người bên trái một người bên phải bà ngoại, cả ba cùng dạo bước trên con đường rợp lá của khu biệt thự. Khu biệt thự này quy hoạch vùng xanh hóa rất tốt, bây giờ đang là mùa xuân, nơi nơi đều là cỏ cây chen đá lá chen hoa, đua nhau cùng nở rộ, đi dọc theo con đường này còn ngửi được hương hoa thoang thoảng. Cả ba lặng lẽ bước, có đôi khi thì dừng lại để ngắm hoa, Diệp Thanh Linh trò chuyện mấy câu cùng bà ngoại, Thời Vũ im lặng mà nghe. Sau khi dạo một vòng, trở về nhà thì cũng đã mười giờ trưa, bà ngoại ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách, Diệp Thanh Linh lên phòng Thời Vũ để ấy điện thoại xong thì xuống tầng ba, về lại phòng mình. Diệp Thanh Linh mở Wechat ra, cô định hỏi Diệp Thiên Mi rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu ta lại gọi điện kêu Thời Vũ đến. Khi thấy được khung chat của mình và Diệp Thiên Mi, khóe mắt của Diệp Thanh Linh còn giật giật mấy cái: Diệp Thiên Mi: [ Chị Linh, chị thấy em trai chị có tâm không! ] Diệp Thiên Mi: [ Vì hạnh phúc cả đời của chị mà em đã bất chấp việc bị chị Thời đánh chết để gọi điện cho chị ấy, bảo chị ấy đến đón chị á! ] Diệp Thanh Linh dừng mắt lại nhìn bốn chữ "hạnh phúc cả đời", cô hoang mang xoa xoa trán, sao cô cảm giác như thể Diệp Thiên Mi đã hiểu lầm chuyện gì rồi...? Diệp Thanh Linh đánh chữ hỏi Diệp Thiên Mi hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Diệp Thiên Mi trả lời lại ngay: [ Em cũng không nhớ rõ lắm, chị Linh, tối hôm qua em uống cũng đâu có ít... Em chỉ nhớ mang máng là chị kể chị với chị Thời cạch mặt nhau, sau đó chị gục mặt xuống bàn gọi tên chị ấy, cho nên em mới kêu chị ấy tới. ] Diệp Thiên Mi: [ Chị Linh, tối hôm qua em sợ mà run chân luôn đó, chị nhớ bù đắp cho em, ít nhất là phải một chầu ăn, à thôi, hai chầu luôn nha? ] Diệp Thanh Linh: [ Ok ok ok, tôi nhớ rồi. ] Nếu ngay cả Diệp Thiên Mi cũng không nhớ rõ cuối cùng là bọn họ đã nói cái gì nên Diệp Thanh Linh cũng không hỏi thêm nữa, ném điện thoại sang một bên. Lúc này, Diệp Thanh Linh về lại phòng mình, chủ yếu là để tìm lại mấy quyển sách giáo khoa mà Thời Vũ đã đề tên cho cô, sau đó có thời gian thì vứt hết chúng nó đi. Cũng đã hơn hai ba năm rồi Diệp Thanh Linh không động vào đống sách đó, nếu nhớ không lầm thì là ở tầng đầu tiên của tủ quần áo... Hoặc là giấu trong phòng chứa đồ? Cô chui cả người vào trong tủ, kiếm cả ngày trời, bới tung toàn bộ quần áo ra ngoài cũng không thấy mặt mũi quyển sách ở đâu. Diệp Thanh Linh lại đến chỗ phòng chưa đồ để tìm thử, nhưng cuối cùng vẫn tìm không ra. Cô gãi gãi đầu bối rối, đi xuống lầu để hỏi dì Liễu. "Dì Liễu, lúc dì dọn phòng con dì có thấy đống sách con để trong tủ quần áo không ạ? Dạ, là sách giáo khoa cấp ba ạ, tự nhiên con chợt nhớ là con để nhầm sách trong đó, có em của đứa bạn con hỏi con để mượn sách... A, dì không mở tủ ra xem ạ, dạ, để con tìm lại." Thời Vũ ngồi trên sô pha, cô nghe được cuộc nói chuyện của Diệp Thanh Linh và dì Liễu, động tác lật sách hơi chậm lại, đôi mắt tràn đầy sự hứng thú, nhướng nhướng mày. Sau khi dì Liễu bảo không thấy xong, Diệp Thanh Linh cau mày, cô lại về phòng tìm hết lại thêm một lần nữa nhưng vẫn chẳng thấy một chút dấu vết của những quyển sách đó, cô lười nhác mà thở dài, vươn vai một cái, chuẩn bị xuống lầu ăn trưa. Diệp Thanh Linh vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thời Vũ đang cầm một quyển sách trên tay, tựa nửa người vào phòng cửa phòng cô, ý cười lấp lánh: "Diệp Thanh Linh, em đang tìm cái này sao?" Thời Vũ vẫy vẫy quyển sách. Đây là sách giáo khoa môn Ngữ Văn, trên giấy nhãn có ghi hai cái tên, một chữ lớn một chữ bé. Chữ bé là do Thời Vũ viết, ba chữ "Diệp Thanh Linh" được viết vừa xinh đẹp lại vừa uyển chuyển tinh tế. Chữ to là do Diệp Thanh Linh viết, lúc ấy Diệp Thanh Linh mười bảy tuổi, nét viết cũng không được đẹp cho lắm, hai chữ "Thời Vũ" vừa nguệch ngoạc lại vừa to đùng được xếp kế bên tên của Diệp Thanh Linh. Trời ơi đất hỡi nhất là... Tên của hai người còn được viền chung lại bằng một hình trái tim tình yêu đỏ chót. Diệp Thanh Linh nắn nót vẽ nó lúc tình yêu năm mười bảy tuổi của cô vừa mới chớm nở. Trừ cô ra thì không ai biết cả. Nhưng lúc này, Thời Vũ lại đang cầm quyển sách giáo khoa đó rồi cười khẽ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong như vầng trăng khuyết, ánh mắt lấp lánh, ngoắc ngoắc tay về phía cô. - ------ Lời của tác giả: Ha ha ha ha ha ha ha lại là một khung cảnh hết sức quê xệ của A Linh. Lời cua editor: Thì ra ngọt ngào mà tác giả hứa sẽ cho Vũ ở chương trước là vinh hạnh được chăm sóc Linh bợm nhậu, đã vậy còn "được" đánh "được" cắn nữa, quá là ngọt:<
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]