Có rất nhiều chuyện, chỉ nhìn người khác làm thôi thì vĩnh viễn sẽ không thể nào biết rõ được.
Giống như vậy...
Cái cụm từ "nhất thưởng tham hoan" này là từ đâu sáng tạo nên? Thẩm Đông trăm mối không có lời giải, với sức chịu đựng mạnh mẽ gánh vác được cả Tử Tiêu Thần Lôi của hắn, vậy mà lúc này đây còn vã mồ hôi ra như tắm, thế thì thử hỏi có người bình thường nào chịu đựng được không?
*Nhất thưởng tham hoan: trong câu "mộng lí bất tri thân thị khách, nhất thưởng tham hoan" trong bài Lãng đào sa kỳ của Lý Dục, nghĩa là: trong mộng đâu ngỡ mình là khách, chỉ muốn nếm trải chút vui say.
Thẩm Đông lúc đầu muốn giơ cẳng đá, sau lại đổi thành cố gắng giãy dụa, trong miệng còn liên tục càu nhàu cường điệu, nhất định là cách làm của Đỗ Hành không đúng! Nếu không thì tại sao hắn lại đau như vậy —— khốn nạn, rõ ràng phải là hắn ở trên mới đúng.
Tình cảnh đã như vậy rồi mà Thẩm Đông còn chưa chịu an phận, hắn cứ như người sắp sửa chết chìm, tay chân quơ quào vùng vẫy không ngừng, lúc đầu vốn định nâng người dậy, kết quả lại là dựa đầu lên trên người Đỗ Hành. Khí tức ái muội quẩn quanh nơi chóp mũi, nơi lồng ngực phập phồng vì vương dư vị ái tình mà ửng đỏ, lúc trước còn bị Thẩm Đông không mạnh không nhẹ "trả thù" một phen, vuốt ve nhào nặn ra từng vệt đỏ au, giờ đây đã sưng lên.
Dù có say đến mức thấy không rõ đường đi, nhưng với khoảng cách gần trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336164/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.