Thái Nhạc kiếm tiên hắt xì một cái thật mạnh, ông ta có chút buồn bực mà xoa xoa cái mũi.
Cảm giác này thật kỳ quái, từ sau khi ông ta tu đạo thành công, những căn bệnh lặt vặt của phàm nhân đã sớm không còn tìm đến ông ta nữa. Chẳng lẽ là Thiên Đạo có dự cảm gì, cho nên định giáng đại nhân quả xuống cho ông ta hay sao?
Phải chộp lấy tên tiên nhân nào đó của Thừa Thiên phái nhờ tính toán dùm chút thiên cơ mới được.
"Thái Nhạc! Đang lúc thương lượng chính sự, ngươi lại thả hồn tới nơi nào vậy hả?" Linh Hoán kiếm tiên nhân cơ hội lấy việc công trả thù riêng, gầm lên một tiếng, chúng kiếm tiên lập tức ném tới vô số ánh nhìn bất mãn.
"Ngươi tự quyết định không được sao, còn thương lượng gì nữa!" Thái Nhạc kiếm tiên bĩu môi, thái độ khinh thường, "Điệu bộ của ngươi mấy ngày nay, còn không phải là ỷ vào danh phận đồ đệ của môn chủ, cho nên thuận lý thành chương tiếp quản tất cả mọi việc, ám chỉ chúng ta phải nghe theo ngươi hay sao?"
Linh Hoán giận dữ: "Ta vẫn còn là sư tổ của ngươi đấy, đây là giọng điệu ngươi dùng để nói chuyện với sư tổ hả?"
"Thì cứ coi như không có đi, năm ấy khi còn ở Nhân gian không phải ngươi cũng đã giải tán Đoạn Thiên Môn rồi sao?" Thái Nhạc nói tỉnh như ruồi, "Dù sao không có môn chủ, Đoạn Thiên Môn sớm muộn gì cũng tiêu đời, để cho ngươi tiếp quản rồi phá hoại thì cũng vậy thôi, có cứu được đâu, cái tội danh này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336163/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.