Rất nhiều Nguyên Thần vỡ nát đã chìm vào Hồ Luân Hồi, từng đốm sáng vàng rực phản chiếu khắp tứ phía, thế nhưng bầu trời lại âm u tối đen như mực, tại nơi cao nhất trên không trung chợt xuất hiện vô số đường vân thô to dữ tợn, ngoại trừ thứ đó ra thì chẳng còn bất kỳ dị tượng nào khác, không giống như khí thế nghiêng trời lệch đất lúc trước, sự yên bình tĩnh lặng lúc này lại khiến cho người ta không hiểu vì sao mà cảm thấy rùng mình sợ hãi.
"Trường Thừa môn chủ..." Đã có người không kìm được mà thấp giọng hỏi.
Kiếm quang đâu? Tình hình như vậy, chẳng lẽ là môn chủ của Đoạn Thiên Môn đã bị đánh bại rồi sao?
Tất cả mọi người đều ngửa đầu lên nhìn trời, hy vọng tìm ra được chút manh mối.
-- không gian vắng lặng như tờ, chỉ có từng dải từng dải ánh sáng u ám như sóng biển cuộn trào, lững thững chảy xuôi theo nền trời tối đen.
Dư Côn không được tự nhiên mà chọt chọt Thần Cơ Tử, liếc mắt ra hiệu.
Thần Cơ Tử dở khóc dở cười, đùa sao, không phải bất cứ chuyện gì ông ta cũng có thể tính ra được! Mà dù tính ra thì đã sao, hiện giờ có muốn chạy cũng đã muộn! Nghĩ đến đây, Thần Cơ Tử chợt lộ ra ánh mắt phức tạp, quay đầu nhìn Đỗ Hành cùng Chiêm Viễn ở phía xa, cuối cùng tầm nhìn lại rơi vào trên Thập Phương Câu Diệt.
Thứ sát khí này!
Người am hiểu việc suy tính thiên cơ, phần lớn đều sở hữu thần thức nhạy bén, thậm chí còn được ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336149/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.