Chương trước
Chương sau
Băng qua rừng Phản Hồn Thụ, lúc đến được tầng thứ ba, Thẩm Đông phát hiện nơi này đã chật ních những người là người!
Cả bầu trời đông nghịt thần tiên thì thôi đi, nào Giao Long nào Tất Phương nào Kim Sí Điểu bay đầy trên không trung cũng không tính, nhưng cái đám đầu trọc đứng túm tụm ở nơi đó là vụ gì đây hả? Chẳng lẽ không phải là do mấy thanh kiếm kia quá thông minh cho nên mới nghĩ ra được Hồ Luân Hồi, mà thật ra là tất cả mọi người đều đã phát hiện chuyện này rồi hay sao?
Hồ Luân Hồi thật sự sẽ không bị chen chúc đến nổ tung chứ?
"Không đúng!" Trường Thừa môn chủ nhíu mày, xoay đầu nhìn bốn phía xung quanh, lập tức phát giác, "Thì ra bọn họ muốn đi Đông Thắng Thần Châu."
"Cái gì?"
"Tầng thứ ba chẳng những có Hồ Luân Hồi, hơn nữa còn liên thông với Phật giới ở phương Tây, tất cả Phật tu từ hạ giới phi thăng lên cũng đều sẽ xuất hiện ở tầng thứ ba, thế nên bọn họ sẽ đi đến Đông Thắng Thần Châu, Nam Chiêm Bộ Châu... phải biết rằng không phải tất cả Phật tu đều có thể lên được Đại Lôi Âm Tự ở Linh Sơn."
—— hiện giờ toàn bộ các thần tiên đều đổ về nơi này, xung quanh còn xuất hiện nhiều Phật tu như vậy, chứng tỏ rằng bên kia của bọn họ cũng không quá an toàn, nếu như bọn họ là muốn ngăn cản các thần tiên từ ba mươi ba tầng trời đi qua, vậy hiện giờ hẳn là đã xúm lại đánh nhau chứ tuyệt đối sẽ không có chuyện tụ tập lại thành một đám, ai nấy đều mang vẻ mặt phiền muộn như thế này.
"Đi, đi hỏi thăm một chút tin tức."
Trường Thừa môn chủ hời hợt lên tiếng, chẳng qua ông ta lại chẳng nhích lấy một bước, Linh Hoán kiếm tiên thì giả vờ như không hề nghe thấy, mà đồ đệ của ông ta thậm chí còn chẳng thèm mở mắt ra, Thái Nhạc kiếm tiên liếc mắt nhìn Thẩm Đông, sau đó liền nhận mệnh mà vuốt râu bay qua.
Nếu Tiên giới không phải là sắp sửa bị hủy diệt, muốn thấy được cảnh tượng người người chen chúc, trên trời dưới đất đều chật kín thần tiên như thế này, phỏng chừng là không có khả năng.
Mười tám tầng trời, vốn chính là những tầng càng thấp thì càng có nhiều người, đám tiểu tiên bị truy sát tứ phía đã sớm thấp thỏm âu lo, mỗi lần ra ngoài đều nhất định phải kết thành đoàn đội, căng thẳng xem xét tình hình xung quanh, bộ dạng này của bọn họ khiến cho những Cổ Tiên dừng chân tại các tầng phía dưới cực kỳ khinh thường, nếu không phải là đang gặp nguy cơ vô cùng cấp bách, những người kia có thể còn mất kiên nhẫn mà trực tiếp quẳng cổ đám tiểu tiên này xuống Hồ Luân Hồi.
Từng luồng thần thức dao động phiêu đãng, đó là dấu hiệu chứng tỏ đám Cổ Tiên đang bàn luận chuyện gì đó. Những tiểu tiên cùng Phật tu thực lực không đủ, bị thứ lực đạo này trùng kích, chỉ có thể mang vẻ mặt khó chịu mà tránh sang một bên.
Vẫn liên tục có các thần tiên cùng Phật tu từ những phương hướng các nhau đổ về đây.
Sự thật chứng minh, để cho Thái Nhạc kiếm tiên đi hỏi thăm tin tức, đó quả là một quyết định sai lầm đến không thể sai lầm hơn, bởi vì ông lão áo xám này một khi đã hòa vào đoàn người thì quả thật cứ như cá vào biển rộng, lúc đầu còn thể thấp thoáng trông thấy được bóng dáng của ông ta, mới tức thì còn đang bắt chuyện với người này, đảo mắt một cái đã thấy nhảy sang đối tượng khác, hơn nữa càng nói càng hăng, rất nhanh sau đó ngay cả cái bóng cũng chả thấy đâu.
Trường Thừa môn chủ lộ ra vẻ mặt không vui:
"Lạc Trì, ngươi liệu mà dạy dỗ lại đồ đệ đi!"
Vị kiếm tiên đang ngủ gà ngủ gật nào đó thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ vật vờ nói: "Thái Nhạc không phải ta dạy dỗ, hắn là do đồ đệ của ta dạy!" Linh Hoán kiếm tiên đang đứng bên cạnh lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn ông ta, trên mặt thiếu điều viết thêm hai chữ "Ngụy biện" thật to, rồi lại nở một nụ cười lạnh tỏ vẻ dám đắc tội môn chủ à ngươi cứ chờ đó đi.
—— sư đồ cái kiểu này, thật sự đáng lo lắm đó biết không hả.
Thẩm Đông lặng lẽ xoay đầu đi, khóe mắt đột nhiên lướt qua một bóng dáng quen thuộc.
"Bên kia!" Hắn vội vàng nhỏ giọng kêu lên, Đỗ Hành lập tức theo phương hướng của hắn mà liếc mắt nhìn sang.
Người kia đã ẩn mình vào trong đám đông, chỉ có thể thấp thoáng trông thấy hai cái sừng thật dài.
"Là Kế Mông."
"Nếu tên đó đã ở đây, vậy có khả năng là Nhị Phụ và Nguy cũng đang ở cách đó không xa." Thẩm Đông vừa nhắc tới hai cái tên này thì liền nhịn không được mà đau đầu. Vẻ mặt Đỗ Hành tuy không có thay đổi gì rõ ràng, nhưng ánh mắt cũng thoáng lạnh lẽo, trầm giọng nói:
"Không cần phải để ý đến tên đó."
Thẩm Đông suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Cũng đúng, tên đó thật ra cũng rất có nghĩa khí."
Bọn họ dùng âm thanh rất nhỏ để nói chuyện, cũng không có ý định khiến cho các kiếm tiên khác chú ý, tuy rằng đang bàn chuyện vô cùng đứng đắn, thế nhưng khoảng cách quá gần, các kiếm tiên khác thì không để ý, song chỉ có mình Linh Hoán kiếm tiên là đang bắt đầu co giật khóe mắt, co giật lông mày, đến khóe miệng cũng co giật, toàn thân hình như cũng không được ổn cho lắm.
Trường Thừa môn chủ nghi ngờ liếc nhìn Linh Hoán.
"Ặc, không có việc gì! Ta không sao cả!" Linh Hoán kiếm tiên miễn cưỡng lấy lại tinh thần, xoay đầu sang chỗ khác không dám nhìn tới Đỗ Hành Thẩm Đông, mặt ngoài thì gắng gượng nở một nụ cười cứng ngắc, mà trong lòng thì lại đang lén lút thì thầm, hừ, làm sao mà ông ta có thể dễ dàng nói ra cái chuyện mình vừa khám phá ra được chứ, ông ta còn chờ dịp để cười nhạo lại toàn bộ cái đám Đoạn Thiên Môn đây —— ai biểu các ngươi lúc trước dám chê cười ta làm mất Khinh Hồng!
"Ngươi đang gạt ta chuyện gì?" Trường Thừa môn chủ híp mắt hỏi.
Linh Hoán kiếm tiên lau lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, vừa định ỡm ờ vài câu cho qua, ai ngờ Thái Nhạc kiếm tiên lại đúng lúc trở về.
Vẻ mặt của lão nhân áo xám có chút khó coi, vừa bay trở về, liền vô cùng trịnh trọng lên tiếng:
"Linh Sơn cũng đã biến mất."
Vẻ mặt các kiếm tiên đồng loạt thay đổi, khi trước bọn họ không muốn đến Phật giới là bởi vì chỗ đó rất phiền phức, nơi nơi Phật quang rọi tỏ Phạn xướng ba nghìn, chỉ thích hợp để ngủ nghê, mà cũng phải nói, lúc rời khỏi Thanh Hoàn Động Thiên, bọn họ cũng chỉ nghĩ là chạy trốn xuống mấy tầng thấp hơn, căn bản là không tốn bao nhiêu sức lực để suy tính. Ai ngờ tình hình lại chuyển biến đột ngột, trở nên nghiêm trọng đến như thế.
"Quả thế." Trường Thừa môn chủ nhíu mày.
"Chuyện này... môn chủ đã biết ư?"
"Lúc mười tám tầng trời diệt vong, ta liền nhận được một tin tức mập mờ thông qua thần thức..." Trường Thừa môn chủ thoáng dừng lại, sau đó cố ý nói lảng sang chuyện khác, "Mới đầu ta cũng bán tín bán nghi, tuy rằng một mạch chạy xuống Bạch Ngọc Kinh, nhưng đối với những chuyện sau này ta lại hoàn toàn không có tính toán gì."
Chúng kiếm tiên đều lặng im không lên tiếng, Đỗ Hành lại cảm thấy trong câu nói dở dang kia của Trường Thừa môn chủ nhất định là có huyền cơ.
"Môn chủ là muốn chờ người đưa tin lần trước sao?"
Trường Thừa môn chủ chậm rãi gật đầu.
Tiếc rằng người truyền tới tin tức mập mờ kia sau này cũng không còn xuất hiện nữa, mà tốc độ trời sập càng lúc càng nhanh, tuyệt đối không thể tiếp tục ngồi chờ được, kiếm của bọn họ sau khi thương lượng liền bảo rằng muốn tới Hồ Luân Hồi, cẩn thận ngẫm lại, quả thật cũng chỉ có một con đường này.
"Nghe nói Nam Chiêm Bộ Châu đã biến mất toàn bộ..."
Không ít thần tiên chỉ vào đám người đầu trọc phía xa xa mà nhỏ giọng bàn tán, chẳng qua ngữ điệu vô cùng bi thương.
Tất cả mọi người đều là cùng đường mạt lộ, chẳng ai cười nhạo ai được cả.
"Tình hình ở Hồ Luân Hồi thế nào?"
Trường Thừa môn chủ phát hiện đường đi phía trước đã bị chặn đến kín mít, một thứ cảm giác phiền toái không rõ nguyên do chợt xuất hiện, ông ta vung tay, "Không cần phải để ý đến những thứ khác, trước hết chúng ta cứ đi xem thử Hồ Luân Hồi đã."
Trong biển người tấp nập, được rồi, là trong đám thần tiên Phật đà đang bay đầy trời đứng đầy đất, cứ nhằm vào bên trong mà chen mà lủi, tuyệt đối sẽ chọc cho nhiều người tức giận.
"Khốn kiếp! Vội vàng đi đầu thai à?"
Khóe mắt Thẩm Đông điên cuồng co giật, có nên trả lời hay không đây —— đúng vậy, quá xá đúng, chúng tôi quả thật là đang vội vàng đi đầu thai đây!
Từ từ, không đúng, một thanh kiếm nếu đi đầu thai, vậy sẽ biến thành cái gì?
Vẻ mặt hắn thay đổi chớp nhoáng, Đỗ Hành nhịn không được mà vỗ vỗ vai Thẩm Đông, nội tức cuồn cuộn men theo dòng kinh mạch mà tiến vào, cảm giác ấm áp lập tức lan tỏa.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi không muốn làm dao chặt thịt đâu."
"..."
Này là cái kiểu tư duy gì đây?
Đám thần tiên bị chen lấn đến chật vật bên kia đã phẫn nộ tới nỗi rút ra pháp bảo, nhưng còn chưa kịp động thủ, đã thấy hai vị kiếm tiên tùy tiện vung tay lên, chỉ là một chưởng tạo thành từ kiếm khí, liền trực tiếp chém bốn năm kiện pháp bảo vỡ vụn thành hai nửa. Sau đó bọn họ lại hờ hững phất ống tay áo, khí lãng lập tức ầm ầm bạo phát lan tỏa áp chế khắp bốn phương tám hướng, thế nhưng ở vị trí của bọn họ lại chẳng chút hề hấn gì.
"Là... kiếm tiên!"
"Đoạn Thiên Môn!!"
Hàng loạt tiếng kêu thét hoảng sợ không ngừng vang lên.
Thẩm Đông cạn lời mà nhìn chúng kiếm tiên với vẻ mặt tỉnh như ruồi, lại nhìn sang đám thần tiên chung quanh vừa bị khí lãng chèn ép tới mặt xám mày tro. Có đôi khi, hắn thật sự không hiểu những kiếm tiên này sau khi bị gán cho cái tội danh "Phá hoại xã hội", sao vẫn còn có thể ung dung vui vẻ sống yên ổn được, chẳng lẽ trên Tiên giới không có kẻ nào chướng mắt mà ngấm ngầm giở trò sau lưng bọn họ hay sao?
Hay là thực lực của kiếm tiên đã cao đến mức không thèm đếm xỉa tới mấy trò vụn vặt này?
Không thể nào, đối với Thiên giới mà nói, chuyện Hoàng Đế mất tích cũng chỉ vừa xảy ra vài tháng trước, những tầng bên trên của ba mươi ba tầng trời vẫn còn những thần tiên lợi hại chân chính khác, sao có thể để mặc cho mấy phần tử thích gây rối này vô tư lộng hành được?
Chẳng qua, sau khi cái tên Đoạn Thiên Môn này được báo ra, hiệu quả thật sự rất không tồi! Trước mặt bọn họ lập tức xuất hiện một con đường thẳng tắp, bọn họ đi tới đâu, thần tiên và Phật tu liền cực kỳ kiêng kỵ mà né tránh tới đó, những người hết chỗ bay lên thì cũng thà dùng hai chân chạy trốn, chứ nhất quyết không dám đến gần đám kiếm tiên này. Nếu bỏ qua những người này, với tốc độ bay của bọn họ hiện giờ, chắc chắn trên Thiên giới không có một ai bắt kịp, rất nhanh sau đó bọn họ đã đến được Hồ Luân Hồi.
"Đây là khu tắm suối nước nóng đó hả!"
Thẩm Đông vừa liếc mắt nhìn một cái là lập tức muốn chửi thề, cái cảnh tượng cả một ao nước lớn với sương khói lượn lờ, bên mép ao được lót những tảng gạch màu xám đen, xung quanh còn tỏa ra một thứ mùi na ná mùi lưu huỳnh, nhìn sao cũng thấy y chang như một suối nước nóng thiên nhiên.
"Tắm xong rồi ngươi cũng khỏi bước ra luôn!" Linh Hoán kiếm tiên tức giận nói.
Nước ao không ngừng lưu động tỏa ra hơi nước trắng xóa, chỉ cần đứng cách ao hơi gần, lập tức sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, Thẩm Đông có cảm giác như bản thân vừa đột ngột rơi vào trạng thái mộng du, trong nháy mắt, ngay cả Đỗ Hành đang đứng bên cạnh cũng trở nên cực kỳ xa xôi, động tác giơ tay nhấc chân của hắn cũng chậm chạp vô cùng, khó khăn lắm mới đưa tay ra được, vừa định kéo Đỗ Hành lùi ra sau, thân thể hắn lại đột nhiên chấn động, sau đó liền phát hiện hai tay mình vẫn đang buông rũ bên người, bao nhiêu công sức vừa nãy đều đã mất trắng.
"Thẩm Đông!"
Vẫn là Đỗ Hành phát hiện hắn có chút bất thường, lập tức kéo hắn cách khỏi cái ao thật xa.
Thẩm Đông lảo đảo hai cái, không nói một lời, lập tức cắm đầu ngã xuống.
Đỗ Hành đúng lúc đỡ được, trong tay tức thì cảm thấy nhẹ hẫng, cái áo choàng trên người Thẩm Đông đã phất phơ rơi xuống, chỉ còn lại một thanh kiếm có chút mảnh mai, không hề chói lóa nằm đó.
Đỗ Hành nhất thời sửng sốt, y biết Thẩm Đông sợ nước, nhưng cũng không đến mức vừa nhìn thấy nước liền sợ tới nỗi trực tiếp biến về nguyên hình thế này chứ.
Tay phải y nắm chặt chuôi kiếm, tay trái vươn ra xoa nhẹ lên thân kiếm.
Thân kiếm lạnh như băng, kiếm phong là do kiếm khí biến thành, không giống với những thứ phàm binh lợi khí, chẳng hạn như những thanh kiếm hai lưỡi được đánh bóng mài giũa kỹ càng kia, nếu không có kiếm khí, thanh kiếm này sẽ không có loại tư thái sắc bén chỉ vừa chạm nhẹ liền khiến cho da thịt đứt lìa.
Đỗ Hành cẩn thận dùng thần thức dò xét.
Kiếm đã ngưng hóa không ít so với lúc trước, tầng tầng lớp lớp phù chú đã dung hợp tan biến hơn phân nửa, cầm kiếm trong tay, Đỗ Hành cảm thấy thực lực của bản thân dường như đã đạt tới đỉnh phong, chính là thứ sức mạnh cuồn cuộn trước nay chưa từng có, thế nhưng ý thức của Thẩm Đông lại dần trở nên mơ hồ, hơn nữa bản thân kiếm cũng mờ mịt ảm đạm, hoàn toàn không phát ra sát khí.
"Không ổn, nước của Hồ Luân Hồi có ảnh hưởng đến kiếm!"
Thân thể Đỗ Hành nhẹ nhàng lui về phía sau, những kiếm tiên khác cũng đồng loạt biến sắc, lập tức rời khỏi Hồ Luân Hồi, chạy thẳng một mạch tới nơi cách đó cả cây số.
"Quả thật ta đã từng nghe nói, vào thời điểm Nguyên Thần của thần tiên luân hồi, không có cách nào mang theo pháp bảo đi cùng, kể cả là pháp bảo bổn mạng."
"Sao ngươi không nói sớm!"
"Nói sớm cái gì, kiếm của chúng ta cũng không phải pháp bảo!" Linh Hoán kiếm tiên tức giận la ó.
"Ờm... Kiếm của ngươi sao rồi?" Thái Nhạc sáp tới hỏi thăm Đỗ Hành, vẻ mặt ông ta có chút xấu hổ, không biết phải xưng hô với Thẩm Đông như thế nào. Dù sao kiếm tu cũng sẽ không đặt tên tự cho kiếm của mình, chuyện này chỉ có cái đám rảnh rỗi ở Tu Chân giới kia mới làm mà thôi, nếu đến tận lúc phi thăng vẫn chưa chịu lộ mặt với Tu Chân giới, kết quả là sẽ giống như Trường Thừa môn chủ vậy, kiếm cùng tên với người.
Đỗ Hành hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Thái Nhạc, ngón tay vẫn đang vỗ về thân kiếm, chậm rãi lắc đầu.
"Chém nát Hồ Luân Hồi! Rút cạn Luyện Hồn Thủy!" Trường Thừa môn chủ lạnh lùng lên tiếng, ông ta cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt kinh hãi của đám thần tiên xung quanh sau khi nghe thấy lời mình nói, lập tức vươn năm ngón tay ra, kim quang trong lòng bàn tay lóe lên cứ như thực thể:
"Không được dùng kiếm, chỉ dùng kiếm khí!"
Trong phút chốc, toàn bộ Hồ Luân Hồi liền chấn động.
Mười vị kiếm tiên ra tay cùng một lúc, khí thế kinh người càn quét áp chế khiến cho những thần tiên đang bay lơ lửng trên không đều thi nhau rơi xuống, Hồ Luân Hồi ngàn vạn năm sừng sững bất biến, thế nhưng giờ đây bên mép hồ đã xuất hiện một khe nứt rất nhỏ.
"Hừ, tiếp tục!"
Trường Thừa môn chủ chưa từng thấy qua thứ nào bị chém liên tục mà vẫn có thể bất động được.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, các thần tiên cũng không màng tới việc chạy lại xem náo nhiệt, ai nấy đều nhanh chóng lùi về phía sau, kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn quả nhiên đều là một đám điên, phá hủy Hồ Luân Hồi như vậy là vì muốn đi vào sao? Đầu thai chính là khác với chết ở chỗ, ngươi hẳn là sẽ có thể tiếp tục sống sót, nhưng ngươi đã không còn là chính bản thân mình nữa, chỉ cần chưa đến lúc tầng thứ ba này sập xuống, chắc chắn sẽ chẳng có ai dại dột nhảy vào Hồ Luân Hồi.
Xa xa, chúng tiên nhân Nhật Chiếu Tông khư khư ôm lò luyện đan, chúng tiên nhân Thừa Thiên phái vừa bay vừa bấm đốt tay tính toán, thêm cả những môn phái Tu Chân khác cũng vừa chậm rãi từ tầng thứ tư bay xuống tới, tất cả bọn họ đều kinh ngạc dừng lại.
"Kiếm khí thật khủng khiếp."
"Khoan đã, cái đám Đoạn Thiên Môn kia không phải là đang phá hủy Hồ Luân Hồi chứ?"
Ở khu vực phía trước, nơi các thần tiên còn đang chen chúc hỗn loạn chợt truyền đến một loạt tiếng gào thét kinh hãi.
Một luồng khí tức gay mũi không ngừng tỏa ra, những thần tiên đang đứng trên mặt đất liền thi nhau bay lên, những tiểu tiên thực lực không đủ tức thì lảo đảo chực ngã, sau đó liền bị dòng nước đang điên cuồng tuôn trào kia nhấn chìm, cánh tay vừa quơ quào trên mặt nước được vài cái, tiếp theo đó liền không một tiếng động mà chìm xuống.
Một khi người đã biến mất vào trong làn nước, chính là đã sa chân vào luân hồi đời đời kiếp kiếp.
"Quả nhiên là vậy!" Thần Cơ Tử đau đầu bóp trán, nhanh chóng bảo môn nhân đệ tử tản ra, đang bay lơ lửng giữa không trung mà bị xô đẩy cho té xuống, vậy nhất định sẽ có chuyện vui lớn ngay.
Hồ Luân Hồi đã bị phá hủy, hơi nước từ Luyện Hồn Thủy lập tức không ngừng tuôn trào như thể vô cùng vô tận, chỉ trong chớp mắt, cảnh sắc xung quanh đã hoàn toàn mờ mịt.
Kiếm quang thanh sắc rất nhanh đã hội tụ vào thanh kiếm trong tay Đỗ Hành, sau đó liền khẽ run lên một cái.
"Hữu dụng!" Đám kiếm tiên cũng chấn động tinh thần.
Nếu không thể mang kiếm đi cùng, bọn họ dù có chạy xuống Nhân gian cũng vô dụng, vẫn chỉ có nước bỏ mạng.
"Tốt lắm!" Trường Thừa môn chủ nhìn chằm chằm vào giữa Hồ Luân Hồi, "Nơi này nhất định là có vị trí yếu hại liên thông với Nhân gian, với thực lực của chúng ta, một khi đã phát hiện ra, cưỡng chế đi xuống hạ giới cũng không phải là việc khó. Mau, toàn bộ ngưng thần tìm kiếm!"
"Vâng!"
—— khoan đã, không phải mấy người quên mất chuyện gì chứ?
Từ sau khi thần thức đi dạo một vòng từ thân thể Nhị Phụ trở về, dù cho lúc thanh tỉnh có thể khống chế bản thân biến về hình người thì đã sao?! Thẩm Đông hắn vẫn đang phải cuống cuồng đi tìm quần áo lần thứ N đây nè!
Còn quần áo của hắn ấy hả, đã rơi xuống nước từ đời nào rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.