Những ngày này, có vô số thần tiên đang oán thầm: cái đám Đoạn Thiên Môn chết tiệt kia!
Liều mạng trốn chạy, cướp đường, giành giật từng cơ hội sống trong tình huống nguy cấp khi Thanh Hoàn Động Thiên sắp sửa sụp đổ, Ứng Long hủy ngũ tháp, thác nước sông Ngân phân tách chặn kín lối đi —— tình cảnh nguy hiểm kinh tâm động phách này, những kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn nào phải trải qua!
Bởi vì bọn họ đã sớm rời khỏi Thanh Hoàn Động Thiên mà chạy trốn xuống các tầng phía dưới rồi.
Lúc trước có bao nhiêu thần tiên châm chọc bọn họ nhát gan như chim sợ cành cong? Lại có bao nhiêu Cổ Tiên lợi dụng thời cơ chiếm lấy Thanh Hoàn Động Thiên, cảm thấy kéo dài được một ngày thì lại có cơ hội kiếm chác thêm một ngày, cho rằng thời kỳ khủng hoảng này chính là thời điểm phát tài?
Đám người Đoạn Thiên Môn này sao có thể may mắn như vậy chứ!!
Chẳng màng tới đám thần tiên, bao gồm cả Ứng Long, đang oán giận như thế nào, đang đấu tranh tại thác nước ở tầng thứ chín như thế nào, các kiếm tiên đều chạy một mạch như điên, xuống đến Tụ Quật Châu ở tầng thứ tư.
Nơi này núi non trùng điệp như thể kéo dài vô tận, rừng cây xanh ngát um tùm trải dài khắp núi, lá cây như lá phong, tỏa ra một mùi hương ngọt nị mà nồng đậm.
"Sao ngửi mùi cứ như kẹo phong* vậy nhỉ?" Thẩm Đông tiện tay gõ gõ lên thân cây mấy cái, một tiếng vang lảnh lót rung trời lập tức phát ra, Thẩm Đông cả kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336143/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.