Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình Thiên chỉ là bị mất đầu, chứ không đến nỗi ngu lâu dốt bền.
Gã không quan tâm bản thân vẫn đang bị bao vây, cho dù có kẹt trong tình huống gay go hơn nữa thì gã cũng đánh tất, nhưng trước mắt Vệ Tinh vẫn còn ở đây!
Hình Thiên là thuộc hạ của Viêm Đế, mà con gái của Viêm Đế là Nữ Oa, sau khi bất hạnh chết đuối liền hóa thành chim tinh vệ. Hình Thiên dũng mãnh trung nghĩa, năm đó vì giận dữ bất bình cho nên mới chạy lên trời chém Thiên Đế, dù sao đi nữa bản thân gã cũng là một tên cơ bắp lấn át đầu óc, nhưng cũng không thể không quan tâm an nguy của Nữ Oa được.
"Dừng lại! Để ta nói xong rồi đánh tiếp!!"
Tấm chắn thanh đồng liền bất ngờ hất văng bảy tám loại binh khí đang đánh tới, búa to vung lên, đánh bay đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông, lại một cước đá văng Cúc Như.
Bỗng chốc một luồng thanh quang không biết từ đâu đánh lên búa lớn, thế như sét đánh, Hình Thiên chợt hét to một tiếng, vứt búa đi, không tránh không né ra sức đón lấy một đòn. Dòng khí lưu cuồn cuộn phát ra tiếng gió bén nhọn, máu huyết đỏ thẫm bắn tung tóe, nhuộm đẫm kiếm quang thanh sắc, nhưng kiếm thế cũng đã hứng chịu một chiêu tàn nhẫn, lệch khỏi quỹ đạo ba phần.
Hình Thiên thừa dịp này mà cúi người xuống, cầm lên cây búa to đã quẳng đi vài giây trước, lập tức hung tàn phản kích lại vài chiêu.
Đỗ Hành lập tức thu kiếm, lui về phía sau.
Hình Thiên dùng tay phải lau đi máu tươi đầm đìa trên mặt, cũng chẳng để ý gì nhiều, lập tức cầm lên cây búa to có tên gọi là "Thích", ngạo nghễ bước ra ngoài, bức cho đám người kia lui ra, đi thẳng đến trước mặt Tinh Vệ. Bạch Thuật Chân Nhân suýt nữa tránh không kịp, phất trần trong tay lập tức gãy lìa.
"Dừng tay!" Lần này người hét lên là Dư Côn, lão lập tức vươn tay kéo Bạch Thuật Chân Nhân sang bên cạnh, lại đầu đầy mồ hôi mà ngăn lại Đỗ Hành, sau đó nhìn nhìn thanh kiếm trong tay y, khóe mắt giật điên cuồng.
Dư Côn quay đầu nhìn sang Tinh Vệ còn đang nhìn mình chằm chằm đầy oán hận, lập tức quyết đoán nói với Hình Thiên:
"Đem con gái của cấp trên ngươi về U Minh giới đi."
"Hửm?" Hình Thiên mang theo khí thế hung hãn, thế nhưng hình tượng của gã lại không thể không khiến người xem ê răng, chẳng hạn như ánh mắt phẫn nộ đến muốn phun lửa kia của gã.
"Ta nói là, đem con nhóc Nữ Oa này về nhà ngươi đi, nó còn ở lại nhân gian ngày nào, Thần Châu sẽ còn hứng chịu bão tuyết ngày ấy. Nếu cứ thế này, Thần Châu sớm muộn gì cũng sẽ chìm trong —— cơn lũ tạo thành do bão tuyết tan ra!" Dư Côn cực kỳ gian xảo mà nhanh chóng chuyển đề tài, còn nói thêm, "Thiên giới nhanh thì nửa năm, chậm cũng phải chừng ba năm, nói chung vẫn sẽ có người tới bắt Nữ Oa về, nơi nào có khả năng tránh được sự tra xét của thần tiên thượng giới tốt hơn U Minh giới chứ?"
Hình Thiên nghe hiểu.
Tai gã không được tốt lắm (thật ra là không có lỗ tai),nghe người khác nói chuyện phải ra sức chăm chú nhìn chằm chằm đối phương thì mới có thể dùng thần niệm cảm ứng được, nếu hoàn toàn không để ý đến đối phương, cho dù người nọ có hét đến rách họng gã cũng chẳng nghe thấy. Cũng giống như lúc gã vừa thức tỉnh, sau đó vô tình đạp phải Cùng Kỳ, lúc đó bất kể là Cùng Kỳ có kêu gào bao lâu, Hình Thiên cũng không thể phát hiện ra được.
Trước khi Dư Côn nói chuyện, đã đặc biệt lựa chọn một vị trí không tồi, rất thuận lợi để lôi kéo sự chú ý của gã.
Nhưng Vệ Tinh đứng sau lưng Hình Thiên lại đột nhiên mở miệng:
"Bọn chúng ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn có thời gian để ý đến ta?"
Lúc Nữ Oa chết thậm chí còn chưa đến 14 tuổi, nhiều năm như vậy trôi qua, oán hận tích tụ càng sâu, cô ta vĩnh viễn cũng không thể buông bỏ được cái chết của bản thân, dù có làm thần tiên cũng không thể sống qua được những ngày vui vẻ hạnh phúc. Cho nên dù có đang nói chuyện bình thường, giọng nói của cô ta vẫn không mất đi sự âm u lạnh lẽo, ngữ điệu cũng bén nhọn thê lương:
"Các ngươi, sớm thôi, cũng sẽ ốc không mang nổi mình ốc, kẻ muốn chạy trốn xuống nhân gian này tuyệt đối không chỉ có một mình ta."
"..." Trốn, là ý gì?
Hình Thiên trông thấy đám người Tu Chân giới đứng phía đối diện đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, mà gã hãy còn ù ù cạc cạc.
"Sao vậy?"
"Nữ Oa nói, trên trời loạn rồi!" Dư Côn đương nhiên sẽ không làm chuyện vô ích, lão rất biết thời biết thế mà ném vấn đề này cho Hình Thiên, dù bọn họ có hỏi thêm bao nhiêu lần, Nữ Oa cũng chưa chắc sẽ dễ dàng khai ra hết, muốn biết chân tướng, vậy cứ dạt sang một bên nghe là được rồi.
Hình Thiên quả nhiên cầm búa xoay người truy hỏi Tinh Vệ:
"Cái gì? Thiên Đình đại loạn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Tinh Vệ bị giọng điệu hùng hổ của gã dọa sợ, không tự chủ được mà lui một bước ra sau: "Ta không biết."
Lúc này cô ta mới lộ ra vẻ mặt sợ hãi bất an, níu lấy cánh tay Hình Thiên, thanh âm dồn dập: "Rất loạn... Ta không thể nói rõ ràng được, rất nhiều người biến mất, đều không tìm thấy được."
"Có phải là Thiên Đế không? Ta muốn lên trời chém lão!"
"Không, không phải..."
Tinh Vệ nhìn Hình Thiên, lại nhìn một vòng người Tu Chân giới đang cầm binh khí vây xung quanh, có lẽ chính bản thân cô ta cũng hiểu được dù có thảo luận cùng Hình Thiên thì căn bản vẫn không thể tìm ra cách giải quyết, vì thế hỏi: "U Minh giới là nơi nào?"
Thẩm Đông theo bản năng định lên tiếng nói cho cô nàng biết rằng đó là bãi rác, thế nhưng giờ đây hắn là một thanh kiếm, kiếm thì không biết nói.
Đám người Tu Chân giới hai mặt nhìn nhau, tuy rằng U Minh giới đã tồn tại từ xưa đến nay, nhưng có khả năng là vào thuở sơ khai nó vẫn chưa mang cái tên này, thậm chí có lẽ còn không có tên, cho nên dù có giải thích như thế nào thì cũng chưa chắc là chính xác, nhưng Dư Côn lại không chút áp lực mà chém gió:
"Là một nơi không ảnh hưởng gì tới nhân gian, khuyết điểm chỉ là hơi bị tối."
"Có nước không?"
"Thứ này tuyệt đối không có, U Minh giới không có Trường Giang Hoàng Hà hay sông ngòi gì cả, một giọt nước cũng không có!" Dư Côn tiếp tục lừa gạt trẻ nhỏ, nở một nụ cười cực kỳ chân thành, mà Hình Thiên tuy rằng cảm thấy cách giải thích này có gì đó không đúng, nhưng hơn phân nửa thời gian ở tại U Minh giới gã chỉ dùng để ngủ, không ai dám bén mảng đến chọc ghẹo gì gã, mà nơi gã ngủ cũng không có rác thải của Tu Chân giới, còn mấy lá bùa bay tứ tung kia gã vốn chẳng coi ra gì. Cộng thêm chính bản thân gã cũng hiểu được rằng, muốn chăm sóc Nữ Oa thật tốt, biện pháp duy nhất chính là mang về U Minh giới, cho nên Hình Thiên chỉ đứng đó gãi gãi cổ, không hề hé răng.
"Nếu từ nay về sau các ngươi không tìm ta và Hình Thiên gây phiền phức nữa, ta có thể kể lại những gì đã xảy ra trên Thượng giới cho các ngươi biết."
"Cái gì?" Hình Thiên đầu tiên là nhảy dựng lên, nổi giận, "Ta sợ bọn họ à?"
Tinh Vệ nhanh chóng níu lấy cánh tay gã, vóc dáng cô ta quá nhỏ, trông cứ như đang vắt cả người lên cánh tay Hình Thiên, vội vàng nói: "Hình Thiên thúc phụ (chú),tình hình trên trời quả thực rất bất thường, khó có thể nói chắc được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, phụ vương lại ra đi quá sớm... Ta ngay cả việc lúc này nên làm gì cũng không biết."
Hình Thiên nhất thời không phản đối, cẩn thận ngẫm lại, hình như gã và Tu Chân giới cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ cần tìm được đầu, sau đó lại đi tìm Thiên Đế chém vài nhát là được.
"Tốt! Dư Côn, chỉ cần trả lại đầu cho ta, sau này nếu có nhìn thấy các ngươi, ta cũng chẳng còn hứng thú ra tay nữa đâu!"
"Ta quả thật không biết!"
Dư Côn lập tức kêu oan, vẻ mặt lúc này là thật, "Cho tới tận lúc này ta còn chưa bao giờ thấy qua cái thứ... không, là từ trước đến nay ta chưa từng thấy qua đầu của ngươi, ngay cả dáng vẻ ngươi tròn méo thế nào ta còn không biết, làm sao mà tìm ra?"
Đám người Tu Chân giới lúc này đồng loạt 囧, đúng vậy, từ lúc biết Hình Thiên cho tới nay, kẻ này vốn đã không có đầu, ai biết được dáng vẻ gã ra sao mới là lạ.
Khai Sơn Phủ nằm trong tay đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông đột nhiên biến mất, hóa thành hình người, tìm một cụm mây ngồi xuống, sau đó mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Đỗ Hành, lén lút truyền âm sang: "Ha, người anh em, hết đánh nhau rồi, ngươi còn không mau biến trở về mà xem kịch vui đi?"
Móa, nói thì hay lắm, đương nhiên là vì không biết làm cách nào để biến về rồi!
Thẩm Đông quạu quọ.
"Chẳng qua hình tượng ngươi lúc này, quả thật là tư thế oai hùng tỏa sáng đẹp trai đến chảy cả nước miếng, chậc chậc, ta giới thiệu cho ngươi một cô em Tân Nguyệt đao nhá, hiện đang làm việc cho tông chủ của Thiên Diễn Tông, Tân Nguyệt đao bóng loáng trắng trẻo, cái eo thon đó, cái đường cong đó, tuyệt đối là mỹ nhân của Tu Chân giới, mà cô nàng còn thích nhất là kiếm nữa! Người anh em, ngươi rất có tiềm lực, nên phát triển thêm đi."
*Tân Nguyệt đao: đao có hình dạng cong như lưỡi liềm

"..."
Thẩm Đông đã không còn hắc tuyến để rụng nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà 囧 một tí.
Kiếm phong khẽ run rẩy, Đỗ Hành nhanh chóng nhận ra, lập tức xoay đầu nhìn chằm chằm Khai Sơn Phủ.
Ông anh búa nào đó lập tức ném bỏ cái nụ cười đáng khinh trên mặt đi, nghiêm trang đứng đắn sờ cằm, tiếp tục truyền âm: "Nghiêm túc mà nói, ngươi cảm thấy cái búa trong tay Hình Thiên như thế nào? Vừa ngu vừa xấu đúng không, cũng hết cách rồi, đi theo loại chủ nhân như vậy thì còn tương lai gì nữa? Nè nè ngươi đừng có lờ ta luôn vậy chứ, mấy cái chuyện trên trời có gì thú vị đâu mà nghe... Úi!"
Ông anh búa đang om sòm đằng kia lập tức bị đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông nắm mũi kéo sang một bên, thấp giọng mắng:
"Nghiêm túc vào, có đại sự, ta cũng không muốn lúc về còn phải thuật lại cho ngươi."
"Ồ, đại sự gì chứ, nếu có chiến tranh thì cứ đánh thôi."
"Đừng có làm chuyện ngu ngốc!" Đại trưởng lão nghiêm mặt nói, "Pháp bảo trên thượng giới có hàng ngàn hàng vạn, muốn đánh nát cái búa nhà ngươi còn không phải chuyện dễ dàng sao? Đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện đi ăn máng khác, ở Tu Chân giới ngươi vốn đã không phải binh khí lý tưởng gì rồi, còn đối với thần tiên à, chỉ sợ người ta còn chướng mắt ngươi!"
"Ngươi thật biết xát muối lên vết thương đó!" Khai Sơn Phủ lầm bầm, nhưng rốt cuộc cũng chịu im lặng.
Tinh Vệ bên kia đã kể ra hết mọi chuyện.
Đại khái là một ngày nào đó cô ta chợt phát hiện những thần tiên xung quanh có chút không được bình thường, sắc mặt sợ hãi, cứ như bọn họ đang thương lượng việc gì đó.
Tính tình Tinh Vệ không tốt lắm, trên người lại mang theo oán khí, ở trên trời cũng không có người nào nói chuyện cùng, cho nên mấy tin đồn này nọ cô ta đều không hề hay biết, sau đó tình hình càng ngày càng loạn, cô ta mới mơ hồ nắm bắt được, những vị tinh quân kia chia thành nhiều phe phái mà đánh nhau, Ngọc Đế Vương Mẫu mất tích, mấy vị Đế quân đều tìm không ra, nói cách khác, ngay cả một người có quyền quyết định cũng chẳng có, chỉ còn lại một cái Thiên Đình to lớn trống rỗng, cùng một đám cọc gỗ ngày thường vẫn đứng đó, thêm cả những tiểu tiên tầm thường không tạo ra chút cảm giác tồn tại nào, lúc đầu tất cả mọi người đều vô cùng nghi ngờ, song vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng chịu đựng qua mấy trăm năm, tình hình vẫn cứ tiếp diễn như thế, cuối cùng mọi thứ triệt để rối loạn.
Ai cũng muốn tranh đoạt quyền thế, ai cũng không chịu lùi bước.
Những tiểu tiên như Tinh Vệ đều bị bưng bít cực kỳ kín kẽ, nếu không phải bên trên đánh nhau đến ầm ĩ, bọn họ vẫn sẽ hoàn toàn không hay biết gì, loạn lạc dường như cũng dần dần kéo đến nơi của bọn họ, toàn bộ những tiểu tiên kia đều hốt hoảng chạy trốn, nhưng vẫn có không ít người bị cuốn vào vòng phân tranh mà bỏ mạng. Tinh Vệ cũng thật sự không còn cách nào khác, cho nên mới nghĩ đến việc hạ phàm xuống Nhân gian.
Nhưng đây là một việc rất khó, muốn phá vỡ trật tự thiên địa, lực lượng sử dụng nếu càng lớn, lực phản pháo sẽ lại càng kinh khủng hơn. Thật ra tiểu tiên bọn họ dù có bị phản phệ cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng năng lực của bọn họ lại không đủ lớn mạnh để làm được điều này, Tinh Vệ thì lại cực kỳ may mắn, bỗng nhiên thần thức cảm nhận được, biển Đông Hải mà cô ta đã thề phải lấp kín vào năm đó có lẽ đã sắp sửa khô cạn, chính cơ hội này đã giúp cho cô ta dễ dàng trốn chạy tới Nhân gian.
Toàn bộ đám người Tu Chân giới đều mang sắc mặt cổ quái, đây đúng thật là phiên bản đổi mới của sự kiện Âm Tào Địa Phủ biến mất đây mà.
Chỉ có Dư Côn là còn tiếp tục truy hỏi: "Rốt cuộc Đông Hải xảy ra chuyện gì?"
"Ta nhìn thấy mấy chục con Phì Di."
"Đúng là ý trời ——" Dư Côn bi phẫn giậm chân.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng thiên hạ đại hạn, cho nên chuẩn bị trông chừng Trịnh Xương Hầu thật kỹ. Không ngờ đó lại là Phì Di... Ặc, mấy chục con, Đông Hải... Cái kiểu kéo bè kéo lũ này, không khéo lại là chuyến di cư tập thể của đám yêu ma ở U Minh giới, hẳn là chuẩn bị kéo nhau sang cái chốn linh khí dồi dào ở bên kia bờ đại dương đây mà. Nhưng ai biết được vừa mới ló đầu ra lại gặp phải Tinh Vệ đang vội vã trốn chạy xuống Nhân gian.
Sau đó giới Tu Chân lại cho rằng cơn đại tai kia chính là ám chỉ việc thần tiên hạ giới, phàm nhân gặp họa.
Ai ngờ đâu kẻ bất chấp Thiên Đạo, chạy tới làm loạn thật ra lại chính là Tinh Vệ, vậy thì cứ dứt khoát lừa gạt cho cô nàng xuống U Minh giới luôn đi, thật không ngờ Hoàng Cầm Chân Nhân tính được đại tai, thế nhưng trên thực tế là lại dân tị nạn từ Thiên Đình chạy xuống?
Lúc đầu mọi người còn chuẩn bị nhẫn nhịn chịu đựng, chờ thần tiên trở về là tốt thôi.
Giờ đây hiển nhiên là Tinh Vệ không chịu trở về, mà cho dù tiếp theo có thần tiên nào hạ phàm, nhất định cũng sẽ làm y như cô ta, vậy nhân gian này phải làm sao đây? Mà cũng không đúng, ước muốn cả đời của mọi người là thành tiên, hiện giờ Tinh Vệ lại nói rằng, tình hình trên trời lúc này cực kỳ rối rắm, chiến tranh liên miên không dứt?
Quả thực vỡ mộng rồi!
Toàn bộ đám người Tu Chân giới đều bi thương đến mức muốn đâm đầu vào tường quách cho xong, may thay, nơi bọn họ đang giằng co là ở giữa không trung.
Dư Côn mang theo vẻ mặt vặn vẹo hỏi: "Ngươi giết đám Phì Di kia rồi?"
"Chúng nó bị linh khí xuất hiện giữa khe hở với Thiên giới đánh chết." Tinh Vệ tiếc nuối, nếu như để cô ta ra tay, nhất định sẽ hận không thể nuôi nhốt đám Phì Di này ở tại Đông Hải luôn, không khiến cho toàn bộ Đông Hải khô cạn thì quyết không dừng.
"Chết rất đẹp!" Dư Côn úng não nói thầm.
Khốn kiếp, đều là tại Hình Thiên, nếu không phải bị tên đó dí sát nút, lão cũng sẽ không biến về nguyên hình, vậy thì Phì Di sao có thể có cơ hội lẻn đến Đông Hải được?
Viền mắt Dư Côn đỏ bừng, vẻ mặt liên tục thay đổi, còn đang nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên!
Triển Viễn vỗ mạnh một chưởng lên trán Dư Côn, quát lớn:
"Trên trời đã sớm loạn, việc này chẳng có chút liên quan gì tới ngươi cả!"
Này quả thật là một đòn cảnh tỉnh, vẻ mặt Dư Côn buông lỏng, Đỗ Hành cũng bước tới nói:
"Cho dù không phải Tinh Vệ, trước sau gì cũng sẽ có thần tiên khác đến đây, sớm biết, cũng sớm có thể chuẩn bị."
"Này thì còn gì có thể chuẩn bị nữa?"
Dư Côn tức giận, cũng đã trở về trạng thái bình thường, lại tiếp tục ồn ào: "Ta là mở siêu thị, chứ không phải mở trại tị nạn! Tinh Vệ nếu đã giao cho Hình Thiên, vậy ta có thể khiến cho mấy thần tiên khác cũng đến U Minh giới ở luôn không? Bọn họ không đi, vậy thì ta đi? Mười ta, mười Đỗ Hành, mười Triển Viễn cũng không đủ xài biết không!"
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắt có đường, thí chủ, ngươi cũng sẽ vậy thôi!"
"Triển Viễn ngươi đứng nói chuyện không đau thắt lưng đúng không?" Dư Côn mắng to, bỗng nhiên lão như sựt nhớ ra điều gì, "Khoan đã, vậy những Phật Đà kia đâu? Bồ Tát đâu?"
Tinh Vệ lắc đầu: "Không biết."
"Chà, tám phần là cũng nằm trong đám người mất tích rồi." Khai Sơn Phủ sờ đầu nói thầm.
"Cho nên, mấy người phi thăng là để chuẩn bị đi làm tráng đinh đánh giặc, hay là để đóng góp nhân số vào đám người mất tích kia?" Thẩm Đông bật thốt, sau đó hắn lập tức phát hiện trước mắt mình là bầu trời xám xịt, một người khổng lồ không đầu đang cầm búa đứng đó, bên cạnh còn có một cô gái nhỏ mặc trang phục đen thùi, quả thực dù có đi đóng phim ma cũng không cần hóa trang, kế tiếp là Bạch Thuật Chân Nhân với vẻ mặt cứng ngắc, Dư Côn với hai con mắt trợn to như sắp rớt ra, Khai Sơn Phủ với cái mồm há hốc như đang muốn nói gì, sau đó...
Không có sau đó, hắn bị tròng vào một cái bao bố bự chảng tối đen như mực.
Thẩm Đông giãy giụa nửa ngày, khó khăn lắm mới ló được cái đầu ra:
"Anh làm gì vậy?"
Tuy rằng không phải bao bố, nhưng bị tấm vải vừa dày vừa nặng còn hơn cả rèm cửa sổ này tròng vào, hắn bất chợt nghĩ liệu Đỗ Hành đây là muốn đè chết hắn, hay là muốn nghẹn chết hắn?
Đỗ Hành nhìn hắn, không nói gì.
Thẩm Đông hậu tri hậu giác phát hiện cánh tay mình trần trụi, mà bả vai mình cũng vậy.
Một lúc lâu sau.
"Quần áo của tôi đâu?!"
Thật không công bằng, lúc Khai Sơn Phủ hóa thành hình người sao vẫn còn mặc quần áo kia kìa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.