Thẩm Đông không nhìn thấy được, nhưng không có nghĩa là hắn không nghe được.
Thân kiếm đã được Đỗ Hành gột rửa bằng linh khí, tầng tầng lớp lớp phù chú hiện lên, thanh thế càng thêm kinh người. Nhưng tình huống này Thẩm Đông lại không thể tự nhận biết được, hắn tuy đã lờ mờ đoán ra được trạng thái của mình, nhưng còn chưa kịp buồn bực, đã bị khí thế sát phạt này khiến cho đầu óc choáng váng, cứ như một tên sâu rượu nốc một hơi trọn cả bình rượu nguyên chất, vừa thỏa thuê say sưa vừa lâng đâng sảng khoái.
Nhưng hắn dường như cũng đã say trong men nồng, cảm giác đặc biệt kích thích, đặc biệt nóng nảy.
Cảm nhận được trước mặt dường như có thứ gì đó quá là vướng víu, hắn liền không chút lưu tình mà đá văng ra, được rồi, là chém văng ra, Thẩm Đông còn lờ mờ cảm giác được mình dùng sức khá mạnh, vật kia bị văng ra khá xa, đồng thời những thứ xung quanh cũng bị tàn phá.
Khỏi phải nói hắn có bao nhiêu đắc ý, bao nhiêu thỏa mãn.
Thẩm Đông mơ màng nghĩ, đây quả nhiên là tư duy của đám nát rượu mà.
Hắn còn đang chìm đắm trong cảm giác ấm áp lâng đâng, đột nhiên có một thứ chất lỏng nóng rát nào đó rơi vào trên người (chiêu thứ nhất của Đỗ Hành đã khiến cho cánh của Tinh Vệ bị thương, dòng máu vàng kim văng tứ tung, có hai giọt vừa lúc rơi trên kiếm phong),trong nháy mắt cảm giác nóng cháy đó liền lan rộng, cứ như một ngọn lửa mà suýt chút nữa thiêu sạch cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336115/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.