Chương trước
Chương sau
Về đến nhà, Tân Thuần vạn phần cẩn thận không để người nhà nhìn thấy cái mặt đầu heo này, đáng tiếc phải xuống ăn cơm nữa, trốn cũng trốn không thoát.
“Tiểu Thuần nha, mặt ngươi hôm nay làm sao vậy?”    Tân mẫu nhìn mặt đứa con mà sao cứ cảm giác là lạ.
“Giống như béo lên không ít nha! Chẳng lẽ mụ mụ cho ngươi tẩm bổ mỗi ngày một chút, đều dồn ở hôm nay có hiệu quả sao?”
“Mẹ, mặt Tiểu Thuần kêu ‘ sưng ’ ! Không phải cái gì ăn tới béo. Khẳng định là do hắn cả ngày đều khi dễ ca ca như ta nên bây giờ bị trừng phạt rồi!”   Tân Đàm bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.
“Tiểu Đàm, có người nói đệ đệ như ngươi vậy sao!”     Tân mẫu lập tức giữ gìn đứa con nhỏ.
“Mẹ, ta cũng là quan tâm Tiểu Thuần thôi!”    Tân Đàm thu hồi khuôn mặt tươi cười vui sướng khi người gặp họa.   “Tiểu Thuần, mặt ngươi sao lại sưng như vậy?”
“A. . . . . . Buổi sáng đi học, không cẩn thận đập vào  tường.”    Tân Thuần mới không nghĩ sẽ nói thật đâu. Như vậy sẽ làm cho lão mẹ lo lắng, làm cho ca ca chê cười. Nói ra nhiều càng nhục nhiều nha.
“Tiểu Thuần nha, ngươi cũng quá không cẩn thận. Đều lớn như thế, còn để mẹ phải quan tâm. Hoàn hảo mẹ hôm nay có làm Hà Man (lươn) hấp mà ngươi thích ăn nhất nè, đến, mau ăn cho bổ bổ.”    Tân mẫu lập tức gắp cho tiểu nhi tử một khối hà man mập phì còn lưu du. (còn chảy dầu béo)
Tân Đàm chính là dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nhìn nhưng cũng không nhiều lời.
Tâm của Tân Thuần cuối cùng cũng an tâm thả lỏng xuống.
.
Sáng sớm hôm sau, khi Tân Thuần còn đang cùng ổ chăn ấm áp tương thân tương ái, cửa phòng hắn đã bị lặng lẽ mở ra.
“Tiểu Thuần.”   Người tới nhẹ nhàng ở bên tai hắn thổi khí. Hảo ngứa. Tân Thuần che mặt trốn trong ổ chăn.
“Còn không tỉnh lại?”    Tayngười tới đã muốn lặng lẽ vói vào trong chăn, sờ lên trước ngực Tân Thuần.
“Ân.”   Tân Thuần thoải mái khẽ hừ một tiếng.
“Tiểu miêu vô lại này!”   Bàn tay ngừơi đó mò vào trong áo ngủ của Tân Thuần, khẽ vuốt trước ngực hắn.
Thật thoải mái. Tân Thuần theo bản năng hướng lại gần bàn tay.
Người đó cười khẽ một chút.   “Ngươi này tiểu yêu tinh mị nhân!”   bàn tay khẽ vuốt ve nụ hoa trước ngực hắn. Mội lại gắt gao hôn đôi môi hắn. A! Tân Thuần rên rỉ một chút, miệng mở ra. Một cái lưỡi liền đưa vào.
Ân? rung động trên người cùng ôn nhu trong miệng làm cho Tân Thuần tỉnh táo lại.    ”Anh Diễm!”     Tân Thuần mở to hai mắt nhìn người ngồi ở bên giường hắn.
“Tiểu ngốc, cuối cùng cũng tỉnh.”    Để cho người ta đem tiện nghi đều chiếm xong hết rồi còn không biết. Quý Anh Diễm hôn nhẹ mí mắt Tân Thuần.   “Đừng đi học, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi. Ta giúp ngươi xin phép.”
“Vậy còn bài học thì sao?”    Tân Thuần còn chưa quên bài vở cùng bài tập của hắn.
“Ta dạy ngươi là được.”   Môi Quý Anh Diễm lại hôn lên mặt Tân Thuần.
Tân Thuần duỗi tay đẩy chăn, ôm lấy Quý Anh Diễm. Hắn sao có thể bỏ qua một vị dễ nhìn như thế mà không ‘ Sắc ’ chứ!
“Ngươi dạy có giống được lão sư không?”   Tân Thuần hoài nghi nhìn Quý Anh Diễm.
“Hừ, ngươi này tiểu ngu ngốc dám hoài nghi ta? Trong trường học có bao nhiêu người xếp hàng chờ ta dạy, ta còn mặc kệ ấy!”    Quý Anh Diễm làm bộ sinh khí, trừng phạt đem tay còn đặt trong áo ngủ Tân Thuần mà niết niết.
“A!” Tân Thuần mẫn cảm giật giật thân người. (=)))) đúng là thụ)
“Tiểu yêu tinh!”    Quý Anh Diễm cúi đầu hôn sâu. Hôn đến Tân Thuần sắp không thở nổi.
“Anh Diễm, câu hồn đại pháp của ngươi hình như càng lợi hại hơn.”   Tân Thuần thở hồng hộc.
“Đây là tiến thêm một bậc của ‘ Sắc ’ công !”    Quý Anh Diễm mê đắm nhìn Tân Thuần.
“Là một bậc rất cao của ‘ Sắc ’ công sao ?”   Tân Thuần hiếu học vô cùng.
“Đúng! Muốn học không?”    Quý Anh Diễm cười trộm, vậy là hắn sắp sửa được hưởng thụ .
“Muốn!”    Tân Thuần xác định.
“Hảo.”    Quý Anh Diễm làm bộ ngã người áp lên Tân Thuần, vì không để Tân Thuần bị đè nặng, hắn dùng một tay chống thân thể.
“Ngươi phải toàn tâm toàn ý hôn ta. Hơn nữa bàn tay ngươi tiến quần áo của ta, vuốt ve cơ thể của ta.”
Nguyên lai là như vậy. Bất quá hình như không khác biệt quá lớn với câu hồn đại pháp. Tân Thuần nghi hoặc bắt tay vói vào áo sơmi của Quý Anh Diễm.
“Anh Diễm, ta sắp hôn ngươi.”
Này tiểu ngốc, nào có ai trước khi hôn môi còn nói trước cho đối phương một tiếng chứ. Quý Anh Diễm rất nhanh hôn lên môi đỏ mọng của Tân Thuần, khẽ mở cái miệng nhỏ của hắn, đem đầu lưỡi đưa vào cuốn lấy cái lưỡi nhỏ bé ngọt ngào kia.
Tân Thuần vội trước vội sau, một hồi thì ở trước ngực Quý Anh Diễm ‘vẽ loạn bức tranh’, một hồi thì ở sau lưng hắn ‘vẽ thái cực đồ’. Vuốt ve da thịt hắn, lại cùng hắn hôn môi, thật sự làm cho Tân Thuần vui vẻ thoải mái. Ân! Quý Anh Diễm dạy quả nhiên không sai.
“Khụ khụ!”    Hai tiếng ho khan từ trước cửa truyền đến, quấy rầy hai người đang luyện tập cảnh giới mới của câu hồn đại pháp.
Tân Thuần trăm tỷ phần không tình nguyện mà buông Quý Anh Diễm ra, hướng lão ca trước cửa trừng mắt, lại liếc thêm một cái.   “Đại ca, ngươi sao không gõ cửa?”   lại còn quấy rầy chuyện tốt của ta!
“Ta có gõ cửa nha. Đều gõ đến cửa sắp thủng cái lỗ.”   Tân Đàm vô tội chỉa chỉa cái cửa.   “Mà cửa phòng của ngươi cũng không khoá nha.”   Nên cũng không thể trách hắn nhìn được trò hay à.
“Quên đi, đại ca ngươi tìm ta làm gì?”    Sáng sớm cũng không để cho hắn ngủ!
“Lão mẹ gọi ngươi cùng Anh Diễm đi xuống ăn sáng.”    Tân Đàm cũng không muốn bị tiểu đệ đáng yêu của hắn oán hận, muốn trách thì trách lão mẹ đi.
“ư…! Đến ngay.”    Tân Thuần vạn phần không muốn rời ổ chăn ấm áp.
“Đúng rồi, đại ca, ngươi đứng đó đã bao lâu?”    Hắn cũng không quên hỏi cái lão ca thích rình rập kia nhìn lén bọn họ đã bao lâu.
“Không bao lâu. Từ khi Anh Diễm bắt đầu nói sẽ dạy ngươi bài học ở trường thôi.”   Tân Đàm cười nhẹ.    ”Ta đi xuống trước đây.”    Mau chạy thôi!
Một cái gối ôm chạy ném mạnh bay tới trước cửa.   “Còn nói không bao lâu, đều nhìn từ đầu tới cuối !”     Tân Thuần khí đỏ mặt. Bị lão ca học trộm câu hồn đại pháp rồi, Vậy sau này hắn làm sao luyện nha!
“Được rồi, Tiểu Thuần, chúng ta cũng đi xuống đi. Đừng để bá mẫu chờ lâu.”   Quý Anh Diễm đem chăn kéo ra.
“A! Đại sắc lang!”   chăn bị lôi đi, nút áo ngủ của Tân Thuần đã sớm bị tháo ra, trước ngực một mảnh trắng nõn, áo ngủ cũng ttuột ra sau tới cánh tay. Vừa rồi nụ hoa bị Quý Anh Diễm khêu khích còn đang rung động trong gió.
Hảo một bộ Diễm Tình Đồ nha ! (bức tranh phong tình diễm lệ)  ánh mắt Quý Anh Diễm cũng chưa rời đi thân thể bán trần trụi của bé. Hắn lý trí nuốt  khẩu nướt bọt, ngăn chặn xúc động của chính mình.
“Tiểu thuần nhanh đi rửa mặt đi, ta đi xuống chờ ngươi.”    Quý Anh Diễm rất nhanh ly khai, nếu còn ở chỗ này, chỉ sợ sẽ áp đảo Tân Thuần, đem hắn đặt dưới thân, làm cho hắn khóc lớn hét to lên đi.
Dưới lầu, Tân mẫu khách khí đem Quý Anh Diễm kéo đến trước bàn ăn kêu hắn cùng dùng bữa sáng. Tân Thuần chỉ chốc lát sau cũng đi tới bàn ăn.
“Lão mẹ, hôm nay gọi ta sớm như thế!”    Tân Thuần đem bực bội phải dậy sáng sớm đổ lên trên người lão mẹ.
“Còn sớm gì chứ? Ngươi xem người ta Quý học trưởng sớm sớm đều đến nhà đón ngươi.”     Tân mẫu lấy tay gõ đầu tiểu nhi tử một chút.
“Lão mẹ, đừng đánh đầu ta, đều bị ngươi đánh choáng váng!”    Tân Thuần vô tội nhu nhu đầu.
“Yên tâm, đánh ngốc thì Anh Diễm vẫn muốn ngươi!”    Tân Đàm ở bên cạnh xen mồm. Theo vừa rồi hắn nhìn thấy, hắn sao lại không rõ Quý Anh Diễm đã tiến vào võng tình của tiểu đệ bổn này rồi.
“Không đánh ngươi, ngươi vốn cũng ngốc!”   Tân mẫu không lưu tình chút nào vạch trần đứa con.  “Quý học trưởng, ngươi nói đúng không?”
“Bá mẫu, gọi con là Anh Diễm đi.”    Quý Anh Diễm lễ phép hướng Tân mẫu cười cười.
“Hảo. Hảo.”   Tân mẫu gật đầu cười.  “Tiểu Thuần nha, xem người ta Anh Diễm thật lễ phép. Nhìn nhìn lại ngươi, ngay cả ăn thì miệng đều dính đầy!”   Tân mẫu lại gõ lên đầu đứa con một chút.
Tân Thuần mới không thèm để ý lão mẹ, sao cứ ở trước mặt người khác hạ thấp đứa con mình chứ. Tân Thuần vùi đầu khổ ăn.
Quý Anh Diễm nghĩ đến Tân Thuần bị gõ đau , vội vàng giúp Tân Thuần nhu nhu. (aizz, bé này ai cũng kưng, giống Tâm Tâm a)
“Tiểu Thuần ăn chậm một chút.”    Hắn lại cầm khăn giấy giúp Tân Thuần xoa xoa khóe miệng. Nếu không phải lão mẹ cùng lão ca của bé đang ở đây, hắn đã sớm liếm lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu này.
“Tiểu Thuần, ngươi lớn đến thế, còn để người khác chiếu cố ngươi!”    Tân mẫu bất đắc dĩ thở dài.    “Anh Diễm, cám ơn ngươi chiếu cố bổn tiểu tử này.”
“Bá mẫu đừng khách khí, Tiểu Thuần chính là thực đơn thuần.”    Quý Anh Diễm yêu thương xoa xoa mặt Tân Thuần.
“Ta ăn no rồi.”    Tân Thuần vừa lòng ngước lên khuôn mặt tươi cười. Hắn mới lười đi quản bọn họ đang nói gì tới mình.
“Ăn no thì phải đến trường đi. Đều làm chậm trễ thời gian của Anh Diễm như thế.”   Tân mẫu thôi thôi đứa con.
“Bá mẫu, hôm nay để Tiểu Thuần ở nhà nghỉ ngơi đi. Con buổi chiều sẽ đến dạy bài hôm nay cho Tiểu Thuần.”    Quý Anh Diễm lễ phép trả lời rồi đem Tân Thuần ôm chầm bên người.  (láo, dám diễn trước mặt nhạc mẫu =))))) )
“Vậy làm phiền con.”    Tân mẫu cũng khách khí cười cười.
“Vậy xin cáo từ trước.”   Quý Anh Diễm hướng Tân mẫu cùng Tân Đàm gật đầu tạm biệt.
“Tiểu Thuần phải ngoan ngoãn ở nhà nha, để mặt mau hảo lên.”     Quý Anh Diễm không quên dặn dò Tân Thuần xong mới rời đi.
.
Quý Anh Diễm vừa ly khai, Tân mẫu cùng Tân Đàm liền đem Tân Thuần kéo đến phòng khách, rất có ý tứ phải đàm phán. (tra hỏi thì có :D)
“Tiểu Thuần, ngươi có thể nói cho mẹ biết ngươi cùng Quý Anh Diễm quan hệ ra sao không?”    Tân mẫu tuy rằng không có thể hiện thái độ sủng ái như bình thường đối với Tân Thuần, nhưng vẫn là hỏi một cách hòa ái.
“Hắn là học trưởng của ta, cũng là Hội trưởng Hội học sinh, cũng là xã trưởng Câu Lạc Bộ chúng ta nha.”    Tân Thuần đem tất cả quan hệ với Quý Anh Diễm đều thẳng thắn nói ra .
“Cái khác nữa?”    Tân mẫu dò xét hỏi.
“Cái khác? Cái gì khác?”    Tân Thuần nghiêng đầu không nghĩ ra được.
“Mẹ, ta đã nói Tiểu Thuần rất ngốc mà!”    Tân Đàm biết hỏi như vậy còn lâu mới ra kết quả.
“Sao có thể nói đệ đệ như thế. Tuy rằng Tiểu Thuần đúng là hơi ngốc, nhưng chúng ta cũng không thể để hắn bị người ta lừa đi.”   Tân mẫu trừng mắt nhìn đứa con cả.
Còn nói ta không được nói vậy, chính mẹ không phải cũng nói giống ta sao. Tân Đàm giận mà không dám nói gì.
“Mẹ, để ta hỏi cho.”    Tân Đàm chuyển hướng Tân Thuần.   “Tiểu Thuần, ngươi có thích người nào không?”
“Thích người nào sao?”    Tân Thuần không chút nghĩ ngợi trả lời.   “Đương nhiên là có. Lão mẹ, lão ba còn có lão ca ngươi nè.”
“Ý ta là trừ bỏ người trong nhà chúng ta, người nào bên ngoài ấy.”    Tân Đàm lại thay đổi cách hỏi khác.   “Ngươi có thích người nữ sinh nào không?”
“Người nữ sinh ta thích?”    Tân Thuần cẩn thận nghĩ nghĩ,   ”Hình như không có.”
Tuy rằng trước kia hắn có cùng nữ sinh chơi đùa với nhau, nhưng các nàng đều nói hắn luôn ngại ngùng như con gái, hắn không thích các nàng nói như vậy. Hiện tại học ở trường mới, hắn còn chưa tiếp xúc với nữ sinh nào. Lần duy nhất cùng nữ sinh tiếp xúc, chính là ngày hôm qua bị họ biến mặt mình thành đầu heo. Hắn sao có thể thích loại nữ sinh này chứ!
Nghe được câu trả lời, Tân Đàm cùng Tân mẫu vừa nhìn lẫn nhau.
“Vậy, Tiểu Thuần có thấy thích người nam sinh nào không?”
“Có nha.”   Tân Thuần cao hứng cười rộ lên.    “Anh Diễm, Lâm Dực, Phương học trưởng. Giang học trưởng nữa. . . . . . ách, hình như cùng hắn không phải quá quen thuộc.”
Tân Đàm hướng Tân mẫu nhìn thoáng qua, Tân mẫu lại cho hắn một ánh mắt ‘tiếp tục đi’.
“Tiểu Thuần, vậy. . . . . . ngươi thích nhất người nào trong bọn họ?”
“Thích nhất Anh Diễm nha.”   Tân Thuần ngây ngô cười lên. Dựa trong ngực Anh Diễm thấy hảo an tâm, hắn hôn cũng hảo ôn nhu.
“Vậy ngươi thích hắn chỗ nào?”    Tân mẫu vội vàng hỏi.
“Thích. . . . . .”     Tân Thuần lo lắng hắn có nê nói ra hay không, Mấy chuyện đó chính là liên quan đến hắn học được ‘Sắc’ công nha.
“Tiểu Thuần, ngay cả mụ mụ mà con cũng không thể nói cho biết sao?”    Tân mẫu biểu tình bi thương, động chi lấy tình. (lấy tình cảm tác động)
“Mẹ, không phải.”    Tân Thuần vội vàng giữ chặt tay Tân mẫu. Nói cho lão mẹ biêt hẳn là không sao đi, Tân Thuần tự mình an ủi.
“Anh Diễm rất tuấn tú nha, hắn hôn cũng thực ôn nhu, ôm ta làm cho ta cảm thấy hảo an tâm, hơn nữa hắn đối với ta lại đặc biệt, đặc biệt hảo.”
Nghe tới đây, thật sự đến phiên Tân mẫu và Tân Đàm trợn tròn mắt. Không ngờ tiểu ngốc nhà mình đã sớm bị người đem tiện nghi chiếm hết. Còn. . . Còn. . . Bị ‘ôm’ nữa!
“Tiểu Thuần. . . . . . Ngươi có đó là cái gì không?”
“Cái gì là cái gì?”    Sao hôm nay lão mẹ cùng lão ca kỳ quái như thế?
“Hắn ‘ ôm ’ ngươi, ngươi có cảm thấy không thoải mái không, có cảm thấy đau không?”
(Trong tiếng Trung, ‘ôm’ có hai nghĩa, một là hug nha, còn một là ‘làm chiện đó’ =))))
Tân Đàm hoài nghi tiểu đệ ngốc của hắn ngay cả bị cái kia còn không biết chứ. Vừa rồi nhìn bọn hắn hình như. . . . . . Nếu chính mình không đi, phải chăng trong phòng Tiểu Thuần sẽ. . . . . .
“Không có nha. Hắn chính là bế ta, làm cho ta tựa vào trước ngực hắn, điều này làm sao đau được! Bổn lão ca!”    Tân Thuần đối Tân Đàm làm mặt quỷ.
May quá, không giống bọn họ nghĩ tới. Nhưng là. . . . . .  “Tiểu Thuần, ngươi xác định ngươi thích nam sinh sao?”     Bổn Tiểu Thuần của bọn họ thật sự trở thành thích nam sinh chứ…
“Lão ca, ngươi hỏi thật kỳ quái!”     Ngay cả Tân Thuần đều nghe ra kỳ quái.
Có lẽ tiểu đệ ngốc của hắn căn bản không biết trên thế giới có nam sinh thích nam sinh đi.
“Tiểu Thuần, ngươi có biết nam sinh có thể thích nam sinh không.”
“Biết nha. Phương học trưởng đã nói cho ta biết.”    Tân Thuần nháy mắt mấy cái.   “Anh Diễm còn nói nếu ta béo, không ai muốn ta, hắn sẽ muốn ta a.”    Tân Thuần có điểm khoe ra.
Tân Đàm lại cùng Tân mẫu trao đổi ánh mắt. Ân. Xem ra bọn họ có thể khẳng định, Quý Anh Diễm kia là thích tiểu ngốc nhà mình rồi. Mà  tiểu ngốc này còn chưa hiểu được tình cảm của mình đối với Quý Anh Diễm. Như vậy cũng tốt, bọn họ trước tiên phải nhìn xem Quý Anh Diễm có thật sự thích Tiểu Thuần không. Nếu là thật lòng, vậy bọn họ không thể để vuột hạnh phúc của tiểu bảo bối. Nếu Quý Anh Diễm chỉ đang đùa bỡn Tiểu Thuần, thì bọn họ sẽ thay Tiểu Thuần đem hắn đá đi!
“Lão mẹ, lão ca, các ngươi hôm nay làm sao vậy?”    Tân Thuần kỳ quái nhìn hai người đối diện.
“Lão mẹ, ta quyết định hôm nay không đến trường. Chúng ta đến nghiên cứu vấn đề này một tí đi.”    Tân Đàm còn đối Tân mẫu gật đầu.    “hạnh phúc của Tiểu Thuần trọng yếu hơn nhiều đối với đi học!”
“Ân. Hảo, Tiểu Thuần, ngươi mau quay về phòng ngủ đi. Phải nghỉ ngơi nhiều, mặt mới có thể không sưng.”    Tân mẫu lập tức hạ mệnh lệnh đuổi tiểu nhi tử đi.
Tân Thuần cao hứng trở về phòng hấp lại cảm giác ngủ, khó có được ngày như hôm nay không cần đến trường mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.