" Dậy nào, xuống đi ăn!"
Diêm Hàn lay lay cái người đang mơ màng kia.
" Ưm..."
Lam Từ lại quay mặt qua chỗ khác.
" Hay em muốn nằm tiếp?"
Giọng điệu bình thản nhưng có phần nguy hiểm vang lên bên tai Lam Từ.
Người kia không nói hai lời bật người dậy, nhảy nhảy mấy cái cho ấm người, bước nhanh ra cửa.
" Quấn vào!"
Diêm Hàn kéo cổ áo cậu lại.
Lam Từ ngoan ngoãn để anh quấn, đeo bao tay kín đáo rồi mới ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi khách sạn, đạp chân lên tuyết là Lam Từ đã trùm cái mũ áo phao lên đầu.
Bên ngoài gió lạnh thổi, luồn vào trong tóc còn có thể khiến người ê răng, đánh bồ cạp.
Từ khách sạn đến nhà hàng cần phải lết bộ trên tuyết một đoạn gần ba trăm mét.
Những dấu chân để lại trên mặt tuyết có vẻ lộn xộn lại rất thú vị.
Xa xa có những rặng cây cao cao phủ tuyết trắng xoá lại xen lẫn chút màu xanh, lâu lâu còn có những âm thanh hú hét của khách du lịch trên những đồi núi chập chùng.
Vừa bước vào nhà hàng đã thấy ấm áp cả người, bên trong cũng được trang trí theo phong cách cổ điển với bàn dài bằng gỗ, những băng ghế gỗ, bên cạnh là lò sưởi đang cháy tách tách không ngừng.
Đồ ăn đã được mang ra, bốc khói, mùi thơm bay đầy, kích thích khẩu vị của đám người.
Một nhóm người phải chia ra hai bàn dài mới ngồi hết.
" Tới đây là đã hoàn tất đoạn đường di chuyển rồi, mọi người đã nhớ hết những lời tôi dặn chưa, giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-o-khong-toi-la-a/877164/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.