Bọn họ mỗi người mỗi hướng đạp mạnh vào cánh cửa, tựa như đá thằng vào người Mạch Đinh vậy. Cậu siết chặt chiếc chìa khoá đang nằm trong túi xách. Bề mặt cửa bị lưu lại dấu vết nhưng ổ khoá vẫn không dịch chuyển. Quách Bình lau mồ hôi trên trán: “Tôi còn nghĩ đạp hai phát là phá được chứ”. Đương nhiên rồi! Đâu phải phim mà phá cửa dễ vậy được! Giữa lúc tình thế giằng co, cánh cửa đột nhiên mở ra. An Tử Yến cau mày, trên mặt thể hiện biểu cảm không vui khi bị đánh thức: “Ồn quá”.
Tất cả mọi người giật mình. Ai nấy đều có rất ít cơ hội nhìn thấy bộ dạng An Tử Yến không mặc vest. Họ chẳng thể ngờ chỉ cần đổi trang phục, sự khác biệt lại lớn như vậy. Dường như gương mặt của hắn có thể phù hợp với mọi loại trang phục. Vương Tích Viên đã sớm nhào đến ôm chân An Tử Yến. Những người khác dần dần phục hồi lại tinh thần.
“Thì ra cậu có ở nhà, chúng ta còn lo…”. An Tử Yến không buồn nghe họ nói. Xoay người vào nhà pha cà phê, kéo theo Vương Tích Viên vẫn còn bám dưới chân không chịu buông. Mạch Đinh là người cuối cùng vào nhà: “Anh khách khí làm gì. Tôi không uống đường nha”. An Tử Yến trợn mắt nhìn cậu. Hắn chỉ lấy một cái ly. Chính là tự làm tự hưởng. Phùng Phỉ Mông nhìn xung quanh: “Nhà không tệ a”. Đuôi mắt Phạm Thiếu Quân chú ý đến lọ nước hoa trong phòng tắm. Anh đến đây không vì mục đích khác. Chủ yếu là muốn kiếm chút tin bát quái.
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331604/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.