‘Trong điện thoại dì nói có chuyện muốn bàn bạc với cháu. Cháu lại đoán mò. Thật muốn bỏ cái tật xấu này đi’.
‘Thay vì nói muốn bàn bạc, chi bằng nói dì có chuyện cầu xin cháu’.
‘Cầu xin gì chứ? Chúng ta là người một nhà rồi. Chỉ cần là chuyện có thể làm được, cháu nhất định sẽ làm giúp dì’. Tâm trạng buông lỏng của Mạch Đinh hoàn toàn thoải mái. Cậu thật sự nguyện ý chuyện gì cũng làm. Bởi vì dì cũng như là mẹ của cậu. Dù ý nghĩ này có chút tự nhận, nhưng Mạch Đinh vẫn mong muốn xem Ngô Hinh như mẹ từ lâu rồi.
Ngô Hinh nắm bàn tay Mạch Đinh vỗ vỗ. Chỉ cần loại hành động gần gũi đơn giản như vậy thôi cũng khiến lồng ngực Mạch Đinh nhẩy cẩng lên. Cậu nhớ trước đây, Ngô Hinh cương quyết phản đối cậu. Bà đã làm rất nhiều việc để cậu phải rời xa An Tử Yến. Mạch Đinh cảm thấy vô cùng áy náy với bà. Con trai bà, An Tử Yến, vốn có thể như tất cả mọi người sống một cuộc sống hoàn mỹ. Đó chính là thành toàn giấc mơ cho đấng sinh thành. Nhưng giấc mơ đó đã bị cậu phá hỏng. Mạch Đinh cúi đầu nhìn đôi tay Ngô Hinh, không cách nào thoả mãn hơn được nữa.
‘Tiểu Đinh, cho Tử Yến một đứa con đi’.
Một câu nói cần bao nhiêu thời gian để tiếp nhận đây? Mạch Đinh giật mình. Cho An Tử Yến một đứa con. Phải làm sao? Đây là chuyện mãi mãi không thể thực hiện được. Ngay đến nghĩ, cậu cũng chẳng dám nghĩ nữa là.
Là đôi tay ai đang cử động?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331584/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.