Bạch Hùng càng nghĩ càng phiền muộn, nhưng ông vẫn duy trì phong độ: “Xem ra tôi không có phúc như chị rồi. Tôi về đây”. Ngô Hinh dường như bị lời nói của ông đâm trúng điểm cười. Bà cười lớn. Bạch Hùng khó hiểu nhìn Ngô Hinh. Bà vẫn tiếp tục, không có ý dừng lại. Cho đến khi nước mắt chậc chờ trào ra mới thôi: “Xin lỗi, lời nói của anh buồn cười quá. Tôi nhịn không được. Phúc?” Anh nói tôi có phúc à?”
“Là sao?”
“Anh lo mãi mãi không có cháu. Tôi căn bản đến cả cái sự lo lắng đó cũng bị tước đoạt rồi. Bởi vì tôi biết, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ có cháu”. Bạch Hùng không nói lời nào. Không lẽ con dâu của Ngô Hinh có bệnh, không thể mang thai được.
“Tôi biết anh nghĩ gì. Đáng tiếc anh đã nghĩ sai rồi. Con trai của tôi. Đứa con trai bảo bối của tôi. Tính mạng của tôi. Nó ưu tú như vậy, hoàn mĩ như vậy. Vậy mà lại… kết hôn với một thằng đàn ông. Ngày nào tôi cũng lo lắng nó bị người khác cười nhạo rồi tổn thương. Lo lắng những người trong công ty sau khi biết chuyện sẽ không chấp nhận nó. Nói cho cùng, có mấy người chấp nhận chuyện đó? Số lượng đó có đủ để lạc quan được không?”. Lời nói của Ngô Hinh khiến Bạch Hình khiếp sợ. Ông cho rằng mình đã nghe lầm. An Tử Yến kết hôn với đàn ông là sao? Sao lại muốn kết hôn với đàn ông? Hắn không có lý do gì để kết hôn với đàn ông cả. Đàn ông với đàn ông sao có thể kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331580/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.