Hai người mẹ đang nói chuyện với nhau về chủ đề ngủ nghỉ thì An Tử Yến từ trên lầu đi xuống. Bộ dạng còn chưa tỉnh hẳn. Trong mắt Mạch Đinh không thể hiện sự khinh bỉ thì cũng dạng hình viên đạn. Hắn chậm rãi đến chỗ ghế salon ngồi xuống, bật ti vi. Cái bộ dạng lười biếng không khác gì ở nhà. Mạch Đinh không nhìn nổi nữa. Đầu năm năm mới, hắn cứ như vậy thì sau này biết thế nào? Mạch Đinh khí thế hùng hồn đến trước mặt An Tử Yến: “Anh…”.
“Anh đánh em trước mặt mọi người đấy”. An Tử Yến chặn ngang trước khi Mạch Đinh kịp nói hết câu. Mạch Đinh khịt mũi: “Cứ cho là anh độc ác đi, nhưng cũng không thể xuống tay với em trước mặt người lớn được”.
“Không tin anh đạt đến trình độ đó?”
“Em… Em không tin”. Đầu năm cũng nên dũng cảm một lần. Phải vùng lên. An Tử Yến ngoắc ngón tay: “Tới đây”.
“Tới thì làm sao!”. Mạch Đinh đến trước mặt An Tử Yến, hắn lại tiếp tục ngoắc tay: “Cúi xuống”. Mạch Đinh cúi người. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên tóm lấy cổ áo Mạch Đinh. Tay còn lai cũng đưa lên, nhanh chóng hạ cước trên trán cậu. Mạch Đinh bị đau, ôm trán la oi ói: “Anh đánh thật hả?”
“Không thì sao em tin?”. An Tử Yến lại cong ngón tay trỏ. Mạch Đinh cuống quít nhắm mắt lại. Hắn dùng sức kéo cổ áo Mạch Đinh xuống. Bất thình lình hôn phớt lên môi cậu một cái. Mạch Đinh lắp bắp: “Anh… anh… em… anh… An Tử Yến!”. Tốc độ nói chuyện còn chậm hơn cả mấy cụ lão thành.
“Hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331579/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.