“Tôi biết chuyện này trước cậu và An Tử Yến”. Bạch Tiểu Tư cường điệu hoá âm lượng. Nhưng vẫn không đề cập đến điểm chính. Mạch Đinh cũng không vội hỏi. Thậm chí cậu còn tự hỏi chính mình có thật sự muốn nghe hay không. Cà phê trong ly đã chạm đáy, Bạch Tiểu Tư mới chậm rãi lên tiếng: “Lúc đó tôi với chồng cũ còn quá trẻ. Chúng tôi khi đó còn chưa rõ ràng. An Tử Yến không nghĩ sẽ gặp được cậu. Mà tôi lúc đó cũng không để ý gì cả. Chúng tôi đến với nhau tự nguyện…”. Bạch Tiểu Tư dừng lại. Quan sát sắc mặt của Mạch Đinh. Mạch Đinh cố gắng giữ vững tinh thần. Nhưng vô ích. Cậu run rẩy nói: “Hai người có quan hệ?”
“Ừm. Không chỉ vậy. Mạch Mạch, tôi không ngờ còn có thai với An Tử Yến”. Tin tức này Mạch Đinh không tiếp nhận được. Cố gắng tự nhủ đó chỉ là chuyện trước đây. Nhưng có nói gì cũng không được rồi. Cậu không biết phải làm gì. Cũng không biết tiếp theo phải nói gì.
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó. Cậu xuất hiện. Chúng tôi liền giấu bí mật đó trong lòng”.
“Tôi… tôi muốn hỏi đứa bé đâu?”. Mạch Đinh khó khăn mở lời. Cậu chỉ cảm thấy đôi môi khô khốc, ngực khó chịu. Bạch Tiểu Tư nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện còn lại cậu hãy hỏi chồng cũ đi. Mạch Mạch, tôi đã nói đó là chuyện trước đây. Còn nói chúng ta vẫn là bạn bè mà. Tôi biết chuyện này nhất thời không thể chấp nhận được. Tôi biết đối với cậu mà nói quá tàn nhẫn. Nhưng tôi cảm thấy, không nói cho cậu biết có lẽ sẽ càng tàn nhẫn hơn”.
“Vậy đó là chuyện trước đây của hai người. Tôi không thể xen vào được. Cảm ơn cô đã cho tôi biết. Chẳng qua tôi chỉ hơi giật mình thôi”. Bàn tay Mạch Đinh không ngừng ôm gối. Không rõ bản thân có nên thể hiện như vậy không. Đầu óc cậu trống rỗng. Bạch Tiểu Tư đau lòng nhìn cậu: “Tôi nghĩ mình đã làm sai rồi. Tôi không nên nói cho cậu biết”.
“Không có, không có…”. Mạch Đinh lắc đầu lặp đi lập lại câu nói. Không thể tìm được lời nào thích hợp hơn. Tiếp theo là một hồi dài trầm mặc. Mạch Đinh còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiểu Tư. Bởi vì cậu sẽ không kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh cô cùng An Tử Yến ở bên nhau. Bạch Tiểu Tư đã hiểu lòng Mạch Đinh. Cô đứng lên: “Tôi để cậu yên tĩnh suy nghĩ. Thật xin lỗi”.
“Tại sao lại nói xin lỗi. Cũng không phải lỗi của cô mà!”
Bạch Tiểu Tư cười cười rời đi. Mạch Đinh cảm thấy phải chăng cậu vừa thể hiện thái độ quá tàn nhẫn với Bạch Tiểu Tư. Chẳng lẽ so sánh cậu và cô ấy. Cô không phải là người đáng thương nhất sao? Lúc cậu chạy ra đuổi theo, Bạch Tiểu Tư đã không thấy đâu rồi.
Cơn gió không lạnh cũng không ấm thổi mạnh vào mặt Mạch Đinh. Cậu mặc áo khoác lên người rồi về nhà. Trong đầu không ngừng dâng lên những suy nghĩ rồi tự mình gạt đi. Chuyện trước kia của hai người họ cậu không cách nào can dự vào. Nhưng chuyện đã như vậy. Nếu An Tử Yến và Bạch Tiểu Tư đã có con với nhau, Mạch Đinh nghĩ, có nên tiếp nhận hãy không? Mà không phải là ‘có nên hay không’. Chính là cậu nhất định có thể chấp nhận sao? Đứa bé đó? Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện con cái. Cũng chưa từng nghĩ cậu và An Tử Yến giống nhau. Cậu là một thằng đàn ông. Không thể nào có con được. Cậu chỉ nghĩ lần này thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]