Chương trước
Chương sau
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, Hạ Vũ chuẩn bị đồ đạc về nhà. Nguyệt Dực ôm Hạ Vũ từ đằng sau xem cậu dọn đồ, thỉnh thoảng lại hôn cổ cậu một cái. Hạ Vũ bị con cún lớn xác dính chặt lấy, hoạt động bị giới hạn, cậu quay đầu ôm lại anh "Anh ra kia ngồi đợi em một lúc được không? Em không dọn đồ được."
Anh lại siết tay chặt hơn, đặt cằm lên vai cậu nói "Anh dọn giúp em, em ôm anh đi."
Hạ Vũ bị Nguyệt Dực làm cho không thể giận anh, cũng không có nhiều đồ đạc phải thu dọn, cậu cũng mặc kệ cho anh ôm, mình thì kéo khóa cặp, nghiêng đầu thân mật cọ mặt anh, nói: "Chúng ta đi thôi."
Anh kéo cậu lại vào trong lòng, nắm cằm cậu hôn một lát mới thỏa mãn ngừng lại. Anh cầm cặp của cậu, nói: "Đi thôi."
Hai người cùng đi ra cổng trường, Nguyệt Dực chờ xe cùng Hạ Vũ, dọc theo đường đi che chở cậu không bị người ta xô lấn. Trên xe buýt đông đúc, hai người cùng thảo luận việc học tập. Đến chuyến xe cuối cùng người ít đi chút, cậu kéo anh đi đến dãy ghế đằng sau ngồi xuống. Hai người lặng lẽ nắm tay nhau, nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ. Trời đã sắp tối đen, rạng mây trông càng thêm đẹp đẽ.
Đoạn đường kết thúc, lúc xuống xe lại cảm thấy lộ trình quá ngắn.
“Được rồi, em đi đây.” Hạ Vũ sờ mặt Nguyệt Dực. “Anh cũng nên trở về.” Nguyệt Dực lắc đầu một cái: “Tiểu Vũ đi trước, anh nhìn em rồi sẽ đi ngay.” Hạ Vũ cười hỏi: “Sao vậy, không nỡ á?”
Nguyệt Dực lẳng lặng ngắm Hạ Vũ, sau đó hắn tựa đầu lên vai cậu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, không nỡ, một chút cũng không đành.” Hạ Vũ hơi ngẩn ra, rồi cậu vuốt ve tóc anh: “Mau về trường rồi ăn cơm, anh đi xe nhiều chắc chắn rất mệt." Nguyệt Dực ngẩng đầu hôn lên trán cậu nói "Không mệt."
Anh rất không vui, còn muốn kiên trì theo Hạ Vũ đến cửa nhà, bị cậu đuổi. Tuy rằng anh không muốn, nhưng thấy cậu lo lắng mình về quá muộn lại sợ bởi vậy mà cậu cảm thấy áy náy nên không cố chấp nữa, đành tạm biệt cậu. Cậu muốn chờ anh lên xe rồi mới đi, anh lại kiên trì muốn nhìn cậu về nhà. Cậu không lay chuyển được anh, chỉ đành xoay người về nhà. Hạ Vũ vừa đi vài bước, Nguyệt Dực đột nhiên gọi "Hạ Vũ". Sau đó cậu ngừng bước, Nguyệt Dực vội vã đuổi theo ôm chầm lấy cậu. “Lần nữa thôi.” Anh vùi đầu vào hõm cổ, hồi lâu mới nói: “Ngày kia gặp nhau.” Anh ngẩng lên, đôi con ngươi đen nhánh đang mỉm cười nhìn cậu.
Hạ Vũ tâm trạng cũng vui vẻ hơn, cậu nói: “Ngày mai gặp!”
Anh đợi cho bóng dáng của cậu biến mất hẳn mới đi đến đường cái đối diện vẫy tay gọi xe taxi ngồi lên.
Khi Hạ Vũ về đến nhà Cẩn Duệ Dung đã nấu gần xong cơm tối, cậu giúp đỡ bà bưng thức ăn lên bàn, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm. Cẩn Duệ Dung không ngừng gắp thịt cho cậu, bảo cậu ăn nhiều chút. Bát cậu đã chất thành ngọn núi nhỏ, cậu bất đắc dĩ cầm bát không cho bà gắp nữa.
"Đủ rồi mà mẹ, mẹ cũng ăn đi, đừng cứ gắp cho con mãi, con ở trường học ăn ngon miệng lắm, mẹ không cảm thấy con béo lên à?"
Cẩn Duệ Dung cẩn thận nhìn Hạ Vũ, phát hiện đúng là cậu béo hơn chút, sắc mặt hồng hào hơn, trạng thái tinh thần đã tốt hơn trước nhiều. Lúc này bà mới ngừng tay, hài lòng gật đầu, nói: "Đúng là béo hơn, béo mới tốt. Trước kia con gầy quá, bây giờ trông có sức sống hơn." Hạ Vũ cười gật đầu, lại gắp thức ăn cho bà, bà vui mừng gắp lên ăn.
Cơm nước xong xuôi, hai mẹ con cùng dọn dẹp rửa bát. Hạ Vũ nhìn cái TV cũ kỹ, bỗng nói: "Mẹ ơi, sau này con không phẫu thuật đâu."
Cẩn Duệ Dung kinh ngạc quay đầu nhìn cậu: "Sao con bỗng nói thế? Lo không đủ tiền à? Không cần lo, tiền thì đủ, bây giờ phẫu thuật không đắt."
Cậu lắc đầu, nhìn bà: "Không phải đâu mẹ, không phải vấn đề tiền, do con không muốn phẫu thuật. Con cảm thấy như bây giờ rất tốt, con đã chấp nhận bản thân bây giờ, không cần thay đổi."
Cẩn Duệ Dung đau lòng nhìn Hạ Vũ, nhỏ giọng nói: "Hạ Vũ à, mẹ biết trước giờ con không vui vẻ gì vì cơ thể mình. Mẹ cũng thấy áy náy, đưa con đến trên đời này lại không thể cho em một cơ thể khỏe mạnh. Nhưng nếu về sau con gặp được người mình thích, người ta không thể chấp nhận cơ thể của con thì làm sao đây?"
Hạ Vũ nghĩ đến Nguyệt Dực, nhìn Cẩn Duệ Dung nghiêm túc nói: "Người con thích nhất định chấp nhận cơ thể của con. Nếu không thể chấp nhận cơ thể của con, con sẽ không thích người ta nữa. Mẹ à, mẹ không cần lo vấn đề này, con chỉ muốn nói cho mẹ biết là sau này không cần phẫu thuật. Mẹ đừng làm việc quá sức nữa, quan tâm đến sức khỏe nhiều hơn đi."
Bà lẳng lặng nhìn cậu, thấy cậu nghiêm túc, rốt cuộc khe khẽ thở dài, hỏi: "Con chắc không?" Hạ Vũ gật đầu khẳng định.
Cẩn Duệ Dung xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Ừ, nghe con, cơ thể của con con làm chủ."
"Cảm ơn mẹ."
Bà cười cười, nói: "Đồ ngốc, có gì mà cảm ơn." Cẩn Duệ Dung gọt quả táo cho cậu, hai mẹ con nói đến chuyện khác.
Ở nhà một ngày, đến chiều chủ nhật cậu phải đên bến xe buýt về trường. Vừa đến cổng trường, cậu đã thấy Nguyệt Dực tiến đến. Nguyệt Dực dừng bước ôm lấy Hạ Vũ, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp: “Anh chờ em 3 tiếng đồng hồ. Em đến trễ" Trong lòng Hạ Vũ có phần áy náy, cậu vì lưu luyến mẹ mà ở lại thêm một lúc, ai ngờ trễ chuyến xe, lại còn bị tắc đường. Cậu nâng mặt anh lên: “Vất vả rồi, anh đừng tức giận.” Nói xong cũng dùng đầu cọ cọ cằm bạn trai.
Nguyệt Dực chỉ chỉ môi mình: “Xin lỗi như này anh mới chấp nhận.” Hạ Vũ thấp hơn Nguyệt Dực, vì thế cậu nhón chân hôn lên môi anh: “Uhm.” Nguyệt Dực cố tình quay mặt đi, lắc đầu một cái: “Ít nhất 10 lần, chồng em không dễ dụ như vậy.”
Hạ Vũ biết hắn đang lừa cậu nhưng vẫn chiều theo. Cậu hôn hắn 10 lần, còn cố ý phát ra âm thanh ‘chụt chụt’. “Hết giận chưa?” Nguyệt Dực cong cong đôi mắt, lần thứ hai ôm chặt cậu, bật cười thành tiếng:"Lát nữa vào phòng hôn anh thêm 10 cái, anh mới hết giận." Hạ Vũ trừng anh "Anh là đồ tham lam." Nguyệt Dực bóp mông cậu một cái "Chúng ta về kí túc nghỉ ngơi. Hôm nay anh dẫn em đi ăn đồ ngon." Hạ Vũ xấu hổ đang định mắng anh nhưng nghe được đi ăn thì tạm tha thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.