Đoàn Chấp quả thực giống như những lời hắn đã nói, một tuần sau đó đều không xuất hiện, sau khi Quý Viên thức dậy phát hiện Đoàn Chấp lại bỏ mặc cậu mà về trường học trước, còn buồn bực mà làu bàu, "Đoàn Chấp thực không có nghĩa khí tí nào, sao lại không đợi mình chứ."
Quý Thư Ngôn đang ép nước trái cây ở bên cạnh làm bộ như không nghe thấy.
Vài ngày sau Đoàn Chấp cũng không nói gì với anh nữa, chỉ là khi thi đấu cùng với bạn học sẽ gửi cho anh vài bức ảnh. Mấy bức ảnh này đại khái là do người khác chụp, Đoàn Chấp đứng ở cuối con phố nơi có cột đèn đường, mặc áo khoác bóng chày màu đen, đội chiếc mũ lưỡi chai, cầm điện thoại di động như đang nói chuyện phiếm với ai đó, bên cạnh là một gốc cây cao to, lá cây màu vàng đỏ rơi xuống lả tả vừa lúc rơi qua vai hắn.
"Đã đến Vân Điêu." Đoàn Chấp viết, "Sau khi thi đấu xong."
Cực kỳ giống một người đi xa nhà, theo thói quen phải báo bình an cho người trong nhà, Quý Viên cùng Quý Thư Ngôn cũng là như thế này. Nhưng anh và Đoàn Chấp lấy thân phận gì bây giờ.
Anh nhìn bức ảnh này thêm một lúc lâu, sau đó mới hồi đáp lại một câu, "Thi đấu tốt."
Tin nhắn đã gửi xong chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ, giống như là chủ nhiệm lớp đang chiếu cố học sinh của mình, có chút máy móc. Nhưng sau khi nghĩ lại, anh vốn dĩ so với Đoàn Chấp lớn hơn rất nhiều tuổi, cách hai người trò chuyện khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-kiem-che-mot-chut/908883/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.