Kiều Úy Nhiên vừa tan học liền gọi điện cho Phùng Việt, chỉ có khi đi trên đường cậu mới có thể nói chuyện một cách thoải mái nhất.
“Cậu hôn anh ta, anh ta không phản kháng, hai người đã đi đến bước này mà hắn vẫn không chịu chấp nhận lời yêu của cậu. Anh ta không phải đầu óc có vấn đề, chỉ là muốn câu được nhiều cá hơn mà thôi!” Phùng Việt không nghĩ đường tình duyên của Kiều Úy Nhiên lại trắc trở đến thế.
Kiều Úy Nhiên than thở: “Nhưng mà anh ấy thật sự không giống loại người chân đạp mấy thuyền… Nếu cậu gặp anh ấy ngoài đời… sẽ không nói như vậy đâu.”
Phùng Việt tỏ ra khinh bỉ: “Xem ra cậu đang thiên về giả thiết đầu óc anh ta có vấn đề…”
“Cậu đừng nói anh ấy như vậy…”
Cứ tiếp tục đôi co như vậy không phải biện pháp giải quyết, Phùng Việt thấy Kiều Úy Nhiên mù quáng bao che crush thì có chút ức chế, cậu ta nảy ra một chủ ý: “Nếu không thì thế này, cậu đổi sang một người khác xem sao. Học trưởng nhà tớ ở chung phòng với một anh công, tuy rằng không phải ban Thể dục nhưng bộ dạng soái hơn vị kia nhà cậu nhiều, hai người thử làm quen đi, biết đâu thấy trai đẹp cậu lại mất cảm giác với vị kia cũng nên.”
“Cậu có nói chuyện tử tế hay không??? Nếu không thì tớ cúp đây!”
Xong đời, Phùng Việt rên một tiếng: “Tiêu đời rồi, xem ra cậu u mê quá rồi, đến soái ca cũng không gợi nổi ham muốn của cậu… Nếu cậu và cái vị Đàm Xung kia không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-thich-hop/1302682/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.