Kiều Úy Nhiên vừa tan học liền gọi điện cho Phùng Việt, chỉ có khi đi trên đường cậu mới có thể nói chuyện một cách thoải mái nhất. “Cậu hôn anh ta, anh ta không phản kháng, hai người đã đi đến bước này mà hắn vẫn không chịu chấp nhận lời yêu của cậu. Anh ta không phải đầu óc có vấn đề, chỉ là muốn câu được nhiều cá hơn mà thôi!” Phùng Việt không nghĩ đường tình duyên của Kiều Úy Nhiên lại trắc trở đến thế. Kiều Úy Nhiên than thở: “Nhưng mà anh ấy thật sự không giống loại người chân đạp mấy thuyền… Nếu cậu gặp anh ấy ngoài đời… sẽ không nói như vậy đâu.” Phùng Việt tỏ ra khinh bỉ: “Xem ra cậu đang thiên về giả thiết đầu óc anh ta có vấn đề…” “Cậu đừng nói anh ấy như vậy…” Cứ tiếp tục đôi co như vậy không phải biện pháp giải quyết, Phùng Việt thấy Kiều Úy Nhiên mù quáng bao che crush thì có chút ức chế, cậu ta nảy ra một chủ ý: “Nếu không thì thế này, cậu đổi sang một người khác xem sao. Học trưởng nhà tớ ở chung phòng với một anh công, tuy rằng không phải ban Thể dục nhưng bộ dạng soái hơn vị kia nhà cậu nhiều, hai người thử làm quen đi, biết đâu thấy trai đẹp cậu lại mất cảm giác với vị kia cũng nên.” “Cậu có nói chuyện tử tế hay không??? Nếu không thì tớ cúp đây!” Xong đời, Phùng Việt rên một tiếng: “Tiêu đời rồi, xem ra cậu u mê quá rồi, đến soái ca cũng không gợi nổi ham muốn của cậu… Nếu cậu và cái vị Đàm Xung kia không ở bên nhau thì chẳng có thuốc nào chữa được cậu nữa!” “Kỳ thật tớ cũng đã nghĩ rất nhiều, anh ấy biết rõ tớ thích anh ấy, nếu anh ấy cũng có ý với tớ thì sẽ nói thẳng. Nhưng hiện tại anh ấy chẳng nói gì cả, có phải chứng tỏ anh ấy không hề thích tớ?” Phùng Việt cảm thấy khó hiểu, sao trai xinh gái đẹp bọn họ lại hay tự ti trong chuyện tình cảm như vậy chứ, bọn họ thường tự hạ thấp bản thân mình, luôn cúi đầu rụt rè. “Bảo bối cậu đừng như vậy được không, nhưng mà tớ thấy cái vị Đàm Xung kia thật sự quá đần. Cũng có thể lời cậu nói là sự thật, anh ta vẫn luôn cho rằng mình là thẳng nam, sau đó bất ngờ gặp được cậu, không thể kìm chế được cảm giác muốn đối xử tốt với cậu. Tức là tạm thời anh ta chưa chấp nhận được chuyện mình cong thôi!” Phùng Việt dừng một chút, lại nhịn không được tạt cho Kiều Úy Nhiên một gáo nước lạnh: “Chỉ có phim truyền hình mới có xuất hiện tình tiết ấy nhé! Còn khả năng cao là tên này muốn lên giường với cậu đấy, không chấp nhận lời tỏ tình là vì không muốn chịu trách nhiệm!” Kiều Úy Nhiên đột nhiên đứng sững lại, không thấy cậu trả lời, Phùng Việt nghĩ mình chọc đúng chỗ cay cú của Kiều Úy Nhiên rồi. Cậu ta đang muốn mở lời an ủi, không ngờ cái tên không có mắt nhìn đời Kiều Úy Nhiên này lại thì thào: “Lên giường cũng được mà…” “Tớ thấy cậu thực sự hết thuốc chữa rồi đấy, thà cậu sa vào ăn chơi bài bạc, rượu chè gái gú thì cũng thôi đi, tớ không cam tâm thấy cậu vì yêu cứ đâm đầu thế này đâu!!! Cái tên Đàm Xung kia rốt cuộc yểm bùa mê thuốc lú gì cho cậu rồi, anh ta rất to sao, hay là rất lâu?” Nội dung cuộc trò chuyện dần biến chất, từ chuyện trên giường to không lâu không, thời điểm lên đỉnh có phải chỉ lướt qua như gió, Kiều Úy Nhiên thu hồi nụ cười đứng trước cửa phòng ký túc: “Tớ về đến phòng rồi, cúp đây!” Cậu đẩy cửa bước vào, Vương Kỳ vừa từ WC đi ra, trong phòng không còn người khác, nếu là những người bạn cùng phòng khác, có lẽ bọn họ ít nhiều cũng lên tiếng hỏi thăm nhau một câu. Nhưng phòng ký túc của Kiều Úy Nhiên thì mạnh ai nấy sống, cậu không quan tâm bọn kia, cũng không cần bọn nó quan tâm mình. Buổi sáng ngủ không đủ vì bị quát tỉnh, học xong tiết buổi chiều có chút mệt mỏi, Kiều Úy Nhiên lừ lừ trèo lên giường định gửi một tin nhắn cho Đàm Xung sau đó ngủ bù. Sau buổi tập thể lực, Đàm Xung và Tống Tuân đứng một bên nghỉ giải lao, di động của anh báo có tin nhắn mới, là sticker của Kiều Úy Nhiên: một con mèo nhỏ nháy mắt, thoạt nhìn rất ngây thơ vô tội. Mỗi ngày Kiều Úy Nhiên sẽ gửi một cái sticker khác nhau, rất ít khi trùng lặp. Vốn dĩ Đàm Xung ít khi dùng sticker, dưới sự dẫn dắt của Kiều Úy Nhiên anh cũng bắt đầu tải về mấy bộ hình dán, anh trả lời tin nhắn của Kiều Úy Nhiên bằng một chiếc sticker mà cậu thường dùng nhất. Đàm Xung chờ tin nhắn trả lời, chợt nghe Tống Tuân chép miệng: “Cậu nhắn tin với ai đấy? Cười dâm tà vậy?” Đàm Xung mờ mịt ngẩng đầu: “Tôi có cười đâu?” “Đang cười đấy!” Tống Tuân dùng ánh mắt đảo qua đảo lại gương mặt Đàm Xung và chiếc điện thoại trên tay anh “Có phải là em gái ở phòng thay đồ hôm nọ không?” Đúng là người đó, nhưng mà người ta không phải “em gái”! Đàm Xung không nói gì, Tống Tuân coi như anh thừa nhận. “Không phải chứ, hai người các cậu nói chuyện bao lâu rồi, tôi thấy gần đây cậu rất hay ôm di động, là tán gẫu với cô ấy sao?” Đàm Xung lại trầm mặc, nhưng sự im lặng lần này quả thực là đang thừa nhận. “Cái món mì bò trương phềnh của tôi sáng nay, có phải cũng là vì cô ấy không?” Đàm Xung: “…” Tống Tuân nổi giận: “Cậu tặng bánh ngọt, mua đồ ăn sáng, cậu đối xử với người ta tốt thế, tôi còn chẳng chăm bạn gái ân cần như cậu đâu, thế mà vẫn chối là không yêu?” “Tôi đối xử với người ta tốt sao?” Lần này đến lượt Đàm Xung hoang mang, người khác nhờ anh mua cơm giúp anh cũng sẽ không ngại, tặng bánh ngọt chẳng qua là vừa vặn đang tán gẫu với Kiều Úy Nhiên mà thôi. Tống Tuấn lo rằng ông bạn mình coi con gái nhà người ta là lốp xe dự phòng, anh ta chưa gặp cô gái nào có đủ kiên nhẫn để nói chuyện thâu đêm suốt sáng với Đàm Xung đâu: “Không phải chứ… Tốt hay không cậu không tự cảm nhận được sao? Cậu coi người ta là lốp dự phòng đấy à? Hay là yêu chơi chơi?” Đàm Xung tuy rằng chưa trải qua tình huống “lốp dự phòng” nhưng anh vẫn hiểu ý của từ này: “Không phải!” “Vậy tôi hỏi nhé, cậu có thích người ta không? Thích thì cứ nói thẳng, mấy cô gái trước đây toàn bị cậu chọc điên cho nên mới chặn nick, tôi thấy lần này có tiến bộ hơn rồi đấy.” Chỉ một câu này của Tống Tuân cũng đủ khiến cho Đàm Xung rơi vào hoang mang, anh chưa từng nghĩ đến việc mình có đối xử tốt với Kiều Úy Nhiên hay không, cũng chưa từng nghĩ đến việc mình có thích Kiều Úy Nhiên hay không. Khi nhận được lời tỏ tình của cậu, trong đầu Đàm Xung chỉ có hai suy nghĩ: Một là cảm thấy Kiều Úy Nhiên đẹp trai như vậy sao có thể thích mình, hai là anh không cho rằng mình gay. “Sao không nói gì, đang nhăn nhó cái gì thế? Hay là thế này đi, cuối tuần này cậu rủ cô ấy đi chơi, tôi và bạn gái sẽ đi cùng, nhóm chúng ta đi picnic cắm trại, nếu cô ấy chấp nhận lời đề nghị của cậu thì quá nửa là người ta cũng có ý với cậu!” Kiều Úy Nhiên có ý với anh, không cần phải thử, Đàm Xung biết rõ. “Haizzz… lại thất thần, tức chết tôi rồi!!! Cái bộ dạng cù lần này của cậu bảo sao em nào cũng chạy mất dép!” Tống Tuân giật điện thoại trên tay Đàm Xung, nhìn thấy hình nền khung chat thì nhảy dựng lên: “Đệt, hai người đã thơm nhau rồi, cậu còn bày ra công khai thế này!!! Thế mà bảo không yêu, ok fine, yêu chắc luôn!” Tống Tuân cứ lèm bèm mãi bên tai, một tay anh ta nhanh chóng gửi tin nhắn cho Kiều Úy Nhiên: “Cuối tuần đi cắm trại đi.” Kiều Úy Nhiên đang buồn ngủ díp mắt, nhìn thấy tin nhắn này lập tức tỉnh táo lại, đây là lần đầu tiên Đàm Xung chủ động rủ cậu đi đâu đó: “Được đấy.” Tống Tuân nhét điện thoại vào tay Đàm Xung: “Rep nhanh như vậy, rõ ràng là có ý với cậu! Không cần cảm tạ đâu, tôi làm việc tốt không cần người trả ơn.” Đàm Xung mặt vô cảm nhìn Tống Tuân một cái, lại nhìn icon xoay vòng vòng mà Kiều Úy Nhiên vừa gửi tới. Anh đành phải đứng cách xa ra một chút rồi mới nhắn tin trả lời Kiều Úy Nhiên, không ngờ Kiều Úy Nhiên lại gửi liên tiếp vài tin nhắn: “Chúng ta đi đâu đây?” “Đi cắm trại qua đêm à?” “Chỉ có hai người bọn mình thôi sao? Có ai khác nữa không?” Ba tin nhắn đều kèm theo icon lăn lộn, có thể nhận ra cậu đang rất kích động. Đàm Xung muốn đính chính lại một chút, nhưng ngón tay lại gõ ra câu: “Cậu rất muốn đi à?” Kiều Úy Nhiên không nhận ra sự khác thường trong câu hỏi của anh, cậu đang bị sự hưng phấn xông lên não cho nên thành thật trả lời: “Đương nhiên muốn đi ạ!” Đàm Xung rủ cậu, cậu khẳng định rất muốn đi. Đàm Xung không muốn dập tắt hy vọng của Kiều Úy Nhiên: “Ừm.” … Kiều Úy Nhiên mấy ngày nay rất phấn khích, cậu hỏi Đàm Xung đủ thứ chuyện, Đàm Xung chỉ nói sẽ có bạn học của anh tham gia cùng, bọn họ sẽ dẫn đường, anh cũng không biết vị trí cắm trại cụ thể. Hôm nay là thứ bảy, Đàm Xung và Tống Tuân có mặt ở nơi tập kết sớm nhất, hai người bọn họ đứng nói chuyện với nhau. Một lúc sau, bạn gái Tống Tuân là Phương Lộ Lộ tay xách nách mang xuất hiện, cô còn dẫn theo hai cô gái khác ở phía sau. Tống Tuân tiến lên vài bước, kéo tay Phương Lộ Lộ sau đó dùng ánh mắt ám chỉ hai người phía sau: “Bọn họ là ai đấy?” Phương Lộ Lộ liếc nhìn Tống Tuân một cách cổ quái: “Không phải anh nói đi cắm trại lần này là để giúp Đàm Xung thoát FA sao?” “Nhưng mà không phải bằng cách này, Đàm Xung tự dẫn theo người của cậu ấy mà, thế này chẳng phải thêm phiền phức sao?” Tống Tuân chép miệng một cái, đứng trước mặt hai cô gái anh ta cũng không dám to tiếng, chỉ đành xấu hổ cười cười, quay đầu thấp giọng xin lỗi Đàm Xung: “Hỏng rồi, Lộ Lộ hiểu lầm ý tôi…” “Cậu ấy đến rồi.” Đàm Xung chưa nghe hết câu nói của Tống Tuân, vừa thấy Kiều Úy Nhiên đã cất bước đi về phía cậu. Ánh mắt mọi người nóng rực, Kiều Úy Nhiên đeo một cái cặp nhỏ sau lưng, cậu hơi khựng lại đứng nguyên tại chỗ. Tuy rằng Đàm Xung nói sẽ có bạn học của anh đi cùng nhưng Kiều Úy Nhiên không ngờ lại đông vui đến vậy. Hơn nữa toàn là người lạ, cậu chỉ biết duy trì nụ cười cứng nhắc, đợi Đàm Xung tới gần thì nhỏ giọng hỏi: “Nhiều người thế…” “Ừm, đi thôi.” Tống Tuân ngửa tay hoang mang, tình huống gì đây, em gái kia đâu? Phương Lộ Lộ cũng lườm Tống Tuân một cái, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phương Lộ Lộ dẫn theo hai cô bạn, một người tên Tiểu Như, một người là Khương Phù. Nhóm sáu người bọn họ mua vé xe khách, cuối tuần hành khách trên xe khá đông, Tống Tuân và Phương Lộ Lộ ngồi cạnh nhau, Kiều Úy Nhiên vốn định ngồi cạnh Đàm Xung nhưng lại bị Khương Phù chen vào: “Kiều Úy Nhiên, tôi ngồi cạnh cửa sổ được không, tôi bị say xe.” Kiều Úy Nhiên vội vàng nhường chỗ, các ghế ngồi còn trống đều nằm rải rác, cô gái tên Tiểu Như lại nhiệt tình mời Đàm Xung ngồi vào chỗ của mình, không để anh có cơ hội cự tuyệt. Sau đó Tiểu Như tự đi tìm một ghế trống khác. Chỉ là chỗ ngồi mà thôi, Kiều Úy Nhiên cũng không định tranh giành với ai, cuối cùng một đôi vợ chồng già niềm nở lên tiếng gọi cậu: “Cậu nhóc, chỗ này còn ghế này.” Kiều Úy Nhiên không nỡ từ chối thịnh tình, cúi đầu ủ rũ đi xuống cuối xe. Chỗ ngồi của cậu và Đàm Xung cách nhau vài dãy, Đàm Xung chỉ lộ ra một cánh tay, còn lại toàn thân anh bị che khuất. Ngồi trên cùng một chiếc xe mà nhắn tin cho nhau thì hơi vô nghĩa, nhưng Đàm Xung cũng chẳng hề quay đầu liếc cậu lấy một cái, đúng là đồ vô lương tâm. Bởi vì tối hôm qua hồi hộp mất ngủ cho nên hai mắt Kiều Úy Nhiên nặng trĩu, xe chuyển bánh lắc lư một lúc, tâm tình cậu cũng không vui vẻ gì, một lát sau đã gục đầu ngủ. Đàm Xung vừa ngồi xuống, Khương Phù lập tức xin phương thức liên hệ của anh, sau đó liên tục rủ rê sau này nhóm bọn họ nên tụ tập đi chơi thường xuyên hơn. Đàm Xung nghe tai này lọt ra tai kia, đợi Khương Phù nói xong mới quay đầu nhìn xung quanh. Xe khách không có điều hòa, Kiều Úy Nhiên ôm cặp nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ gật đến đỏ bừng, đầu lắc lư bên trái bên phải, toàn thân mềm nhũn ngồi dựa trên ghế. Áo phông của cậu hơi xộc xệch lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn. Đàm Xung quay đầu lại nghĩ thầm, Kiều Úy Nhiên ngồi ngủ như vậy, lát nữa phanh gấp có khi nào sẽ lăn ra sàn xe không? Sự thật chứng minh anh nghĩ nhiều rồi, Kiều Úy Nhiên ngủ một mạch suốt chặng đường, đến bến cuối cùng còn phải có người xuống đánh thức cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]